XtGem Forum catalog
Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211761

Bình chọn: 7.00/10/1176 lượt.

nhẹ nhàng dẫn cô từng bước nhảy, có lúc cô lỡ chân dẫm lên chân hắn nhưng hắn không hề phản ứng lại.

- Em vẫn khỏe chứ?

- … Anh… anh biết tôi sao?

- Nghe kĩ đây, từ giờ về sau hãy cẩn thận từng bước chân của mình,
cả những con người xung quanh, để ý những gì thấy được, những gì nghe
được, tất cả đều phải trong đây. _ hắn hôn lên trán cô thay cho sự chỉ
điểm.

Đúng lúc đó bản nhạc được đảo lại, tất cả nữ trong các cặp nhảy được
nam dẫn xoay một vòng và đổi cho bạn diễn khác. Cậu vội thả tay chị Trâm Anh và vắm lấy tay cô kéo về mình, Trâm Anh bị lỡ chân lên bị chao đảo
và…

- Tiểu thư không sao chứ?

Trâm Anh mở mắt ra đã thấy một ánh mắt đang đối diện với mình (là
người vừa nhảy chung với cô), một bàn tay rắn chắc đang đỡ lấy eo chị
nhưng cảm giác không hề lạ lẫm khó chịu chút nào.

*Ánh mắt này…* _ nhịp tim trong lồng ngực Trâm Anh bỗng loạn nhịp, mỗi lúc một mạnh, một nhanh.

- Anh…

Hắn đỡ Trâm Anh đứng thẳng dậy, cúi chào theo kiểu bá tước và sải bước thật nhanh bỏ đi.

Mắt Trâm Anh bỗng nhòe đi, cổ họng cứng lại không thốt nên lời… chỉ biết chạy theo người ấy…

Chương 39.1

Cô được bàn tay cậu đỡ lấy nên không sao nhưng tâm trí cô bỗng đảo
lộn hết lên *Là anh, đúng là anh mà…* _ nghĩ vậy cô rút tay mình khỏi
tay cậu và chạy theo hướng Trâm Anh mới chạy.



- Anh Tuấn!… Anh Tuấn!… _ Trâm Anh gào tên anh trong xót xa.

Nhưng bóng đen ấy vẫn chạy đi và khuất hẳn sau cửa nhà hàng mà Trâm Anh tìm mãi cũng không thể thấy.

- Tại sao anh đến rồi vội vã bỏ đi? Em đợi anh lâu lắm rồi anh biết không? Anh ra đây đi Thiên Tuấn à! Hức… hức…

Cô chạy ra thấy Trâm Anh đang nức nở gọi tên anh mình mà lòng cô thắt lại.

- Anh thật tàn nhẫn anh hai ạ. _ từ khóe mắt cô hai hàng lệ khẽ tuôn.

- Được nếu anh muốn anh hãy đi đi, nhưng anh nên nhớ rằng không bao giờ anh có thể cản được điều em muốn. Anh cứ đi theo ý anh còn em, em
sẽ mãi đứng đây đợi anh để xem rốt cuộc anh có thể trốn em tới bao lâu. _ Trâm Anh nói trong nước mắt.

- Chị Trâm Anh! _ cô la lên thất thanh.

Trâm Anh thở gấp gáp, mặt tái mét đi, chị đưa tay bóp chặt áo nơi
lồng ngực trái mình-nơi trái tim phản chủ đang tấn công chị, bệnh tim
của Trâm Anh lại tái phát.

- Chị Trâm Anh, chị không sao chứ?

- Chị… hộc… chị… _ Trâm Anh nắm chặt lấy tay cô.

- Chị đừng nói gì hết em hiểu em hiểu mà.

- Anh… hức… _ dòng nước từ khóe mắt Trâm Anh không thể nào dừng lại được.

- Em đã bảo chị đừng nói nữa mà, chị càng nói tim chị càng đau đó.

- Hức… hộc… _ Trâm Anh tựa đầu vào người cô, nặng nhọc kéo hơi thở của mình còn nước mắt vẫn mãi tuôn xuống.

Nấp sau cây cột lớn gần đó Thiên Tuấn nắm chặt hai tay mình cố kìm
lòng để không quan tâm nhưng trái tim anh quặn thắt lại khi trông thấy
bộ dạng Trâm Anh lúc này.

Anh phải làm sao? Làm sao bây giờ?

Không thể đứng nhìn lâu hơn nữa, người anh yêu đang dần kiệt sức anh
phải làm gì đó để xứng đáng với sự mòn mỏi chờ đợi của chị bấy lâu chứ…

Anh quyết định dũ bỏ tất cả để ngay lúc này có thể đến bên Trâm Anh,

- Trâm Anh! _ anh gọi tên chị và nhấc chân bước đi.

Thì…

Một bàn tay khác kéo anh từ phía sau ngăn cản bước đi của anh. Theo
phản xạ anh quay người lại… một cô gái với đôi mắt lạnh toát vô tình
nhìn anh.

- Anh có chắc với những gì mình đang làm không?

- Có hay không thì vốn dĩ không liên quan tới em.

- Có vẻ anh thật sự quên mình là ai rồi, vì người đàn bà đó sao? Có đáng không?

Thiên Tuấn nhìn về phía Trâm Anh…

- Chị Trâm Anh! _ cô gọi tên Trâm Anh.

Đôi mắt Trâm Anh nhắm lại, người chị nhũn ra không còn chút sức lực.

- Em đã từng một lần yêu bằng trọn con tim chưa? Khi đó em sẽ biết
cái gì là đáng hay không… chả có gì cả Gia Linh à! _ anh nói rồi quay
lưng lại.

Gia Linh vẫn vội nắm lấy tay anh níu lại.

- Trâm Anh! _ đúng lúc đó Gia Huy và cậu cùng chạy tới, thấy bộ dạng Trâm Anh tiều tụy Gia Huy lo lắng.

- Anh đưa chị ấy đến bệnh viện gấp đi. _ cậu hối thúc.

- Uhm! Vậy ở đây giao lại cho em đó.

- Được rồi mà, anh đi lẹ đi!

- Để em đi với anh. _ cô nói.

- Uhm lẹ lên. _ nói xong, Gia Huy bồng Trâm Anh lên để chị tựa vào lồng ngực ấm áp của anh và đưa chị đến bệnh viện.

Trong bóng tối mập mờ Thiên Tuấn nhói đau khi Trâm Anh trong vòng tay của người đàn ông khác, tại anh mà Trâm Anh mới trở nên như thế, tất cả là tại anh… anh tự trách bản thân.

Thiên Tuấn quay lại nhìn Gia Linh bằng ánh mắt ban đầu vô cảm băng
giá của mình, cơ mặt cũng thay đổi chỉ sau một giây ngắn ngủi… Gia Linh
từ từ thu lại bàn tay mình thôi kíu giữ anh. Gia Linh vừa buông tay anh
liền đút tay vào túi quần vô cảm bỏ đi.

___o0o___

Bệnh viện…

Đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu đang sáng… đứng ngoài cửa phòng cấp cứ