
lớn tên anh khiến
ai cũng ngoái nhìn. – Em biết chắc chắn anh đang trốn ở góc nào đó mà,
anh ra đây đi! Anh Tuấn.
Cô chạy qua chạy lại những góc khuất gần phòng Trâm Anh tìm Tuấn vì trực giác mách bảo cô rằng chắc chắn Thiên Tuấn đang ở đây.
- Anh Tuấn! Anh Tuấn à anh ra đi mà! Em xin anh đó được không?
- Đây là bệnh viện mong cô giữ yên lặng cho các bệnh nhân được nghỉ ngơi! _ một vị bác sĩ nhắc nhở cô.
- … Vâng, con xin lỗi!
- Haizzz _ vị bác sĩ lắc đầu.
Đôi mi cô cụp xuống buồn bã..
- Anh vô tình vậy sao anh hai?
…
*Anh xin lỗi em, Na Na!* _ một hóc khuất nhỏ, Tuấn thầm nói trong lòng.
- Làm gì mà như gặp ma vậy bạn hiền? _ Quốc.
Vừa xoay lưng lại ra về thì Thiên Tuấn đã chạm mặt Quốc đang đứng đối diện với mình.
- Tôi biết thế nào cậu cũng đến mà, nói chuyện đi.
- Tôi phải đi rồi.
- Haizzz vậy tôi đành thất lễ chào cậu để em gái cậu nói chuyện với cậu ha? _ Quốc nói rồi nghến chân goị cô. – Na ơi!
Tuấn vội giật Quốc nấp vào góc cùng anh… nghe tiếng goị cô quay lại nhưng không thấy ai cả.
- Rõ ràng mình nghe có ai gọi mình mà ta. _ thắc mắc chút rồi cô quay lại phòng Trâm Anh.
…
Tuấn đành nghe theo lời Quốc dành cho Quốc một cuộc trò chuyện.
Sân thượng của bệnh viện…
- Tôi rút kinh nghiệm rồi, lần này cậu không dễ dàng trốn thoát khỏi tay tôi đâu. _ Quốc nói.
- Tôi không trốn.
- Ok vậy hãy nói cho tôi biết tất cả đi!
- Nói gì?
- Cậu làm tôi nhớ đến con sói non trong câu truyện tôi thường kể cho bé Na lúc bé đó.
- Cậu đúng là…
- Tôi nghiêm túc đây, cậu nói đi! Tôi cần biết những điều tôi nên biết.
- Tốt nhất không nên biết gì thì hơn cậu hãy sống một cuộc sống cho cậu, cậu đã rời khỏi đó rồi đừng dính dáng tới nó nữa hãy để nó đi vào
quên lãng của cậu đi!
- Cậu đừng vòng vo nữa.
- Tôi không vòng vo, tôi chỉ muốn biết có chuyện gì đang xảy ra mà thôi.
- Xin lỗi tôi đi trước. _ nói rồi Tuấn quay lưng lại.
- Cậu nghĩ rằng cậu có thể đi dễ vậy sao?
- Còn cậu?
- Tôi nghĩ… là không.
Vừa dứt lời Quốc đã ra đòn không khoan nhượng vào Tuấn, với năng lực của Tuấn thì né nhát đòn đó của Quốc là việc đơn giản.
- Cậu định thế này thật sao? _ Tuấn.
- Nói nhiều, cậu nên cẩn thận đi thì hơn.
Quốc liên tục ra đòn không nề hà còn Tuấn chỉ né đòn mà không chịu đánh trả.
“Bụp”
Sơ ý nên Tuấn dính một cú đấm trời dáng của Quốc… một vết máu nhỏ trên khóe miệng anh.
- Cũng không tồi. _ Tuấn cười khảy.
- Giờ thì đứng dậy và chiến đấu như một chiến binh thật sự đi… tk1!
- Tk1 sao?
- Đúng! Tk1. _ Quốc khẳng định.
Tuấn chống tay từ từ đứng dậy…
- Vậy… xin thất lễ! _ Tuấn nhìn Quốc.
Tuấn vừa dứt câu Quốc lập tức tấn công với thế thủ sẵn đòn chỉ còn đợi câu này của Quốc.
…
Kết quả thì có lẽ ai cũng đoán được… với trình độ “lành nghề” của Thiên Tuấn sao Quốc có thể thắng được.
- Cậu đã mãn nguyện rồi chứ? _ Tuấn.
- Hơ… _ Quốc cười nhạt. – Phong độ vẫn như xưa nhỉ, level hình như có tăng chút thì phải?
- Tôi đi được rồi chứ? _ nói xong anh đút tay vào túi bỏ đi.
…
- Nhất định tôi sẽ làm cho cậu phải tự nói ra! _ Quốc gằn lên.
Buổi sáng tại biệt thự Hoàng Gia…
Cậu lưỡng lự đứng trước cửa phòng nội cậu, không biết có nên vào hay không cứ đưa tay định mở rồi lại thôi.
- Trong đó có ma hay sao mà sợ vậy? _ Gia Huy.
- Anh hai.
- Vào đi chứ, chả lẽ em định tránh mặt nội cả đời sao?
- …
“Cạch” _ Gia Huy mở cửa.
- Vào đi. _ anh để cậu vào trước rồi mình bước vào sau và đóng cửa lại.
- Nội đỡ hơn chưa anh?
- Uhm, đỡ rồi. _ Gia Huy kéo chăn lên giúp nội.
- …
- Nội! _ cậu kêu tên rồi vội chạy lại đỡ bà. – Nội nằm nghỉ đi ngồi dậy chi?
Cậu nói nhưng nội vẫn muốn ngồi dậy.
- Em đỡ nội dậy đi! _ Gia Huy nói.
- Hai đứa ngồi xuống đi nội có chuyện muốn nói.
Cả hai cùng ngồi xuống hai chiếc ghế cạnh hai bên giường chờ bà nói.
- Cả hai đứa đều đã đến tuổi có thể tự lập rồi, ta không có quyền
can thiệp vào cuộc đời của các con quá sâu. Mà ta thì có lẽ cũng còn
chẳng mấy ngày nữa…
- Nội! Nội đừng nói bi quan vậy. _ cậu gắt.
- Gia Bảo nói phải đó nội, bây giờ nội chỉ cần yên tâm tịnh dưỡng
là được rồi còn mọi chuyện để đó con và Gia Bảo sẽ giải quyết hết mà. _
Gia Huy.
- Con không cần an ủi ta đâu, sức khỏe của ta thế nào ta là người
hiểu rõ hơn ai hết. Thời gian ta nằm trên giường nghỉ bệnh vừa rồi ta đã suy nghĩ một vài chuyện và bây giờ ta nghĩ nên nói với các con. Gia
Huy, ta biết con là một đứa cháu ngoan một người biết suy nghĩ và cương
trực ta rất yên tâm về con nhưng ngoài những điều đó thì con còn