Disneyland 1972 Love the old s
Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211130

Bình chọn: 7.5.00/10/1113 lượt.

hần chừ thêm, tất cả cùng bắt tay vào việc luôn.

Kì Lâm và cô hết quét quét rồi lại lau lau, chùi chùi. Còn hắn và
Hoàng Lâm thì cứ khiêng khiêng, đẩy đẩy rồi lại kéo kéo, đồ đạc phần thì bị mục, phần thì bị hen rỉ.



Sau một hồi hì hụi với căn phòng, lưng áo đã thấm ướt, mồ hôi nhễ nhại thì căn phòng cũng tạm được gọi là gọn gàng.

- Hây yaaa…

- Phù!…

Cả bốn người lần lượt ngồi phịch xuống nền nhà, thở phào nhẹ nhõm và cùng nhìn lại thành quả sau buổi trời cần mẫn.

- Cuối cùng cũng xong, haizzz… _ Kì Lâm xoa bóp vai và cánh tay mình.

- Chưa xong đâu em gái ạ! _ hắn đáp một câu xanh lè.

Cả ba người còn lại đều tròn xoe mắt nhìn hắn – ánh mắt hình nửa tên lửa, nửa súng trường.

- Hậy… _ hắn chống tay xuống để lấy đà đứng dậy.

Đứng dậy trước mặt song Lâm và cô, hắn tiếp:

- Tiếp tục công việc cho hoàn thành chứ nhỉ?

“Chớp chớp” _ song Lâm và cô đều trao ánh mắt “thân tình” đến hắn.

- Sao vậy? _ hắn hỏi.

“Chớp chớp”

- Thôi mà, anh biết mà! Anh biết anh ẹp gioai rầu, đừng nhìn anh, anh thẹn bây giờ. Các em nhìn nhiều quá mất zin anh rồi sao?

- Ực… sặc… Thôi, xuống đi bác! Bác bay cao quá kẻo gặp đường dây
cao thế là dính chùm trên đó như chơi à. _ Hoàng Lâm đứng dậy, vỗ vai
hắn.

- Thế bây giờ mần chi nữa đây? _ cô cũng đứng dậy.

- Anh phải nói cho bọn em biết là phòng này làm gì thì mới biết mà tiếp tục được chứ! _ Kì Lâm đứng dậy nốt.

“Bịch bịch bịch” _ một nhóc từ ngoài chạy vào.

- Ba Phong ơi ba Phong!

- Ơi! Ba đây con!

- Có ai tìm ba ngoài kia đó ạ.

- Uhm! Ba biết rồi, cảm ơn còn nhé! _ hắn mỉm cười, xoa đầu nhóc để đáp lại.

Chỉ đôi câu đối thoại ngắn ngủi giữa hắn và cậu nhóc kia thôi, nhưng
sao…bỗng làm cô thấy ấm lòng đến thế? Cô cảm nhận được từ ánh mắt hắn
trao đến cậu bé có gì đó của sự ân cần, chút yêu thương và cả trái tim
ấm áp – thứ tình cảm cô ao ước có được bấy lâu. Chợt thấy chạnh lòng và
ghen tỵ với cậu nhóc ấy…

- Bé Na! _ Kì Lâm huơ huơ tay trước mặt cô.

- Hử?… _ cô giật mình.

- Mày sao vậy?

- À ừm…có sao đâu.

- Nhìn ánh mắt xa xăm, vô định cứ như nhỏ thất tình ý. Hay bên đó có anh chàng nào bắt mắt mày rồi?

“Cốc” _ cô kí vào trán Kì Lâm.

- A ui…

- Chỉ được cái linh ta linh tinh là không ai bằng. _ cô nói.

- Các anh nhẹ nhẹ tay giúp em với! _ hắn đang tất bật cùng các anh nhân viên vận chuyển đồ vào phòng.

Trong khi đó, cả cô và Kì Lâm thì chỉ biết đứng ngơ như ngỗng “…”,
chỉ biết nhìn lượt người qua lại đưa đồ vào rồi lại đi ra mà rối cả mắt.

- Sao hai đứa còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Phụ anh với Hoàng Lâm một tay đi nào! _ hắn vừa lệ khệ khiêng chiếc bàn cùng một anh nhân
viên vừa nói.

Lập tức, như hai cô nàng rô bốt – cô và Kì Lâm răm rắp làm theo lời hắn.

Những bộ bàn ghế, bảng, sách vở, đồ dùng học tập lần lượt được chuyển vào phòng, chẳng mấy chốc mà căn phòng đã chật cứng đồ đạc mới toanh.
Chỉ cần nói đến mấy thứ đó thôi chắc quý vị cũng biết mục đích sử dụng
căn phòng này là gì rồi phải không ạ? Vâng! Một phòng học đó cả nhà yêu
dấu ạ.



- Sao anh không nói sớm với bọn em? Hay ít nhất là em chứ. _ Kì Lâm giọng trách móc.

- Muốn tạo bất ngờ cho tất cả các em, thế không được sao? Hì… _ hắn cười hì.

- Vậy là sắp có một “ông giáo” của tu viện rồi. _ cô.

- “Ông giáo”? _ hắn có vẻ lạ lẫm với hai từ đó.

- Là giáo viên đó anh. _ Hoàng Lâm “phiên dịch”.

- Ai sẽ dạy các em? _ cô tiếp.

- Ờ hé, ai vậy anh Phong?

Tất cả đều nhìn hắn, đợi chờ câu trả lời. Lưỡng lự hồi lâu…

- Thiệt tình… điều này anh chưa nghĩ tới.

- Haizzz… _ Kì Lâm ngồi phịch xuống ghế, thở dài.

Và tiếp theo là lượt cô và hai anh chàng còn lại.

- Thật là bó toàn thân với anh luôn, nghĩ đến lớp học mà không nghĩ đến người dạy học. Haizzz… _ cô chán nản.

- …

- Nghĩ đơn giản chứ phức tạp chi cho mệt, từ từ tháo gỡ là ô tê thui mừ. _ Hoàng Lâm nói nhẹ tênh.

- Cậu có cách nào hay không mà ở đó ba hoa con chích chòe hử? _ Kì Lâm bỉu môi.

- Thì từ từ.

- Người ta đang sầu não mà cậu định cho bọn tui nhũn não luôn à? _ cô.

- Ờ thì có.

Ánh mắt đại bác của cô, hắn và Kì Lâm đang chuẩn bị kích bác Hoàng Lâm ngay tại chỗ nếu còn chần chừ thêm.

- Nhưng mà từ từ tôi mới nói được chứ.

Kì Lâm lừ mắt.

- Thôi biết roài, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống, uống máu tui vậy đó.

- Thôi nói đi chú! _ hắn thúc.

- Ừm… mình có thể tự dạy lũ nhóc được mà.

Cô, hắn, Kì Lâm đều chau mày.

- Bọn mình có thể cùng nhau dạy mấy đứa mà! _ Hoàng Lâm tiếp.

- Sắp tới bọn mình còn phải nhập học, lại còn lớp 12 cuối cấp quyết định nữa. Còn anh Phong thì còn tiệm bánh của anh ấy, sao kham nổi?