Teya Salat
Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210441

Bình chọn: 8.5.00/10/1044 lượt.

ô che cho cả hai. Anh đưa tay ra ôm lấy ót cô kéo nhẹ vào lồng ngực mình.

- Sẽ qua mau thôi. _ anh vỗ về cô.

- Hức hức, em mất hơi thở rồi anh ơi. Huhu… ức… _ cô nghẹn ngào.

*Đứa em gái tội nghiệp của tôi.* _ Thiên Tuấn cũng xót xa khi thấy em mình trong tình trạng này.

___o0o___

3 ngày sau…

………ooO

Biệt thự Hoàng Gia

- Khụ khụ khụ…

“Cốc cốc” _ có tiếng gõ cửa phòng cậu.



“Cạch” _ cậu mở cửa.

Vừa mở cửa đã có một que thử nhiệt độ được Gia Huy đưa thẳng vào miệng cậu.

- Để yên đó. _ anh nói rồi đưa tay lên sờ trán cậu.

- Khụ khụ… _ cậu ho.

- Còn mệt không?

- Hết rồi.

(Phải rồi, chỗ bị bệnh và có vấn đề là con tim chứ đâu phải cơ thể của cậu đâu)

- … Anh tưởng em đang ngủ.

- … _ cậu không nói gì, để cửa đó rồi quay vào phòng, đứng trước gương và chỉnh lại chiếc cà vạt trên cổ mình.

- Em định đến trường à?

- Uhm.

- Sao hôm nay đến trường lại lịch lãm thế? Bình thường vẫn hay chê đồng phục là rườm rà, lôi thôi mà.

- …

Gia Huy nhíu mày khi cậu cố tình ngó lơ anh.

- Mấy hôm nay bận, anh chưa kịp hỏi em.

- …

- Sao… hôm đó em biết anh đưa Na Na đến mà chuẩn bị?

- Còn ai khác hiểu anh hơn em sao?

- Em biết trước là sẽ như thế?

- …

- Thảo nào em lại thản nhiên đến thế. Nhưng lỡ anh thay đổi quyết định lúc ấy thì sao?

- Anh bỏ rơi anh quản gia đã lâu rồi đấy.

- ???

- Em nhờ anh quản gia quản anh, những gì anh làm hoặc không, tất nhiên em biết.

- Được lắm.

- …

- Còn chuyện này.

- …

- Sao em lại để Yuu vào công ty? Em biết rõ tình trạng của Yuu trong lúc này mà.

Cậu vẫn bình thản. Mở tủ và lấy ra một sấp tài liệu, cậu đưa ra trước
mặt Gia Huy rồi khoác chiếc áo ngoài của bộ đồng phục vào, đút tay vào
túi quần và đi.

- Đi sớm vậy? Anh đưa đồ ăn sáng qua rồi, ăn miếng rồi đi.

- Em không đói.

- Haizzz – Gia Huy lắc đầu, thở dài.

___ooo

Hôm nay là ngày tựu trường, đã lâu không có cảm giác nhốn nháo, sợ sệt
khi sợ vào học trễ. Cậu chọn cho mình một đôi giày và xuống phố, như bao lần khác, cậu đi học.

- Khụ khụ… _ trên con đường ấy, lâu lâu lại có những tiếng ho, nó khiến tim ai thắt lại.

Cô chỉ dám lén nhìn cậu từ xa ở phía sau…

___o0o___

Trường học…

Đã lâu mới được đến trường, tất cả đều háo hức được gặp nhau, đứa nào
cũng nhốn nháo cả lên. Đứa hỏi câu này, đứa hỏi câu kia, làm cả đám cứ
nhặng xị hết lên.

- A tía! _ một đứa trong đám hô lên khi thấy thầy Khánh đang đến gần chỗ chúng nó.

- Tía ơi con nhớ tía quá trời quá đất quá mây quá núi luôn á. _ Quỳnh ôm lấy bụng thầy Khánh, thủ thỉ như con gái với bố.

- Tía cũng nhớ con nữa nè. _ thầy Khánh cười mỉm chi.

- Thế không nhớ bọn con ạ? _ Kiên ghanh tỵ.

- Ra rìa rồi anh ơi. Haizzz _ Phát Xêkô vỗ vai Kiên, thở dài.

- Mấy đứa nói thế tội nghiệp tía, tía thương tất cả mà. _ thầy nở nụ cười hiền.

- Ờ mà… tao thấy còn thiếu thiếu. _ Phát Xêkô nói.

- Gì?

- Gì thế?

- Khổ quá, nó thì lúc nào chả thấy thiếu thiếu. _ Hiền mít ướt lên tiếng.

- Đừng bỏ mặc Phát Vy ơi…_ Hoàng Lâm thêm nếm.

- Mày hát gì hở ku kia? _ Phát Xêkô trợn mắt lên nhìn Hoàng Lâm.

- Hahaha haha _ Hoàng Lâm được đà cứ ôm bụng cười.

- Kì Lâm. _ Quỳnh vỗ vai Kì Lâm khi thấy nó cứ thụt thò như đang đợi ai đó.

- Hở?

- Đợi ai à?

- Uhm.

- Chắc là hai ông bà đó lo quần áo xúng xính rồi mới tới thôi.

- Tao không biết nữa. _ Kì Lâm cụp mi xuống.

- Sao? Có chuyện gì à?

Kì Lâm lắc đầu.

- Hú hú, Gia Bảo! _ một đứa nhảy lên gọi khi vừa thấy cậu xuất hiện.

- À há, chú mày đây rồi, sao đến muộn thế? _ Hoàng Lâm chạy lại quàng vai cậu.

- Ơ, bé Na của bọn tao mày dấu đâu rồi? _ Kiên hất mặt về cậu.

Cậu ngước mắt lên nhìn Kiên…

“Vi vuuuu” _ tiếng gió.

Ánh mắt của cậu như cơn gió lạnh thổi qua gáy bọn nó, làm tất cả đều
lạnh ót, rùng mình, sợ hãi mà tránh ra. Có điều gì đó chẳng lành mà bọn
nó đang cảm nhận được…

- Con chào tía! _ cậu đến trước thầy Khánh, lạnh giọng chào.

- Chào con, dạo này thế nào rồi? Vẫn khỏe chứ?

- Tía nhìn là biết rồi, khụ khụ. _ mới tự tin xong thì tiếng ho đã
phản lại cậu, thiếu điều cậu muốn bay thẳng lên trời vào không trung và
biến mất khỏi nơi này.

- Uhm, mà Na Na đâu con?

- Năm nay tía vẫn chủ nhiệm lớp chứ? _ cậu đánh trống lảng.

- … Ah… tía cũng không biết nữa, còn phải đợi xem phân công của nhà trường nữa con ạ.

- Con xin phép.

- Uhm.

Cả bọn đều nín thở nghe cậu nói chuyện với thầy Khánh. Không cười, không thể hiện cảm xúc, thật kì lạ.
<