XtGem Forum catalog
Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210433

Bình chọn: 9.5.00/10/1043 lượt.

br/>- Có… có có chuyện gì vậy? _ Phát Xêkô lắp bắp.

Tất cả đều bíu víu lấy nhau thành một cụm, di chuyển từ từ đến cạnh thầy Khánh, cùng nhìn theo dáng cậu đang bỏ đi.

- Lạ lắm luôn các cậu ạ. _ Kiên làm mặt nghiêm trọng.

- Uhm. _ tất cả đồng thanh.

- Mọi người biết tại sao không? _ Kiên

- Uhm… Sao? _ tất cả.

- Chắc chắn là có chuyện gì rồi. _ Kiên.

- … _ tất cả đều nhìn Kiên.

- Cái đó ai chả biết, nói cũng như không. _ Quỳnh chống nạnh.

- Hề hề. _ Kiên cười trừ.

- Hầy hầy hầy xuỵt. _ Hiền thúc bọn nó, hất mặt về hướng cổng.

Bọn nó không hiểu gì nhưng cũng ngó ra theo. Một dáng người quen thuộc
đang đi từ cổng vào hướng bọn nó. Trông cô có vẻ tươi tắn hơn nhiều so
với con người lúc nãy.

Để chắc chắn hơn, lần này bọn nó không chạy tới nữa mà đứng đợi cô đến chỗ bọn nó.

- Chào! _ Cô cười thật tươi.

- Bão phải không? Cấp mấy vậy? _ Hiền mít ướt ghé sát tay Kì Lâm nói nhỏ.

- Xì. _ Kì Lâm thúc vào hông Hiền làm Hiền im bặt.

- Chào tía! _ cô giơ một tay lên quá đầu chào.

Bình thường cô có bao giờ thế đâu, sao hôm nay…

- Đi trước nhé. _ cô đút tay vào túi, nói.

- Ực… _ tất cả bọn nó đều rướn cổ nuốt khan.

- Tía, tía tía tía. _ Kiên chạy lại. – Sao vậy tía?

Thầy Khánh cũng lắc đầu.

- Sắp đến giờ tập trung rồi, mấy đứa chuẩn bị đi nhé, tía đi có chút việc.

- Dạ vâng ạ!

- …

- Làm sao đây? _ bọn nó sốt xắng.

- Tình hình này không ổn rồi.

- Ờ, phải đấy.

- Bây giờ làm sao?

- @#$^%^$@…

Cũng thật may mắn khi cô và cậu có những người bạn là chúng nó.

Song Lâm nhìn nhau, chau mày khó nghĩ. Tất nhiên, cả hai cũng chỉ biết là cô và cậu đang có vấn đề.

- Phát! (tiếng gọi từ xa)

- …

- Ê bọn mày. _ Hoàng Lâm.

- Gì? _ cả đám cùng chựng lại.

- Hình như… tiếng nhỏ Vy.

- Hây ỳa,
coi bộ không phải ku Phát nhớ mà là chú mày nhớ nó quá đó. _ Kiên.

- Không
mà, rõ ràng là… đó, bọn mày nghe không?

- Không! _ tất cả đồng
thanh.

- Nguyễn Chí Tâm Phát! _ lần này thì tiếng gọi ấy đã rõ mồn một sau
lưng chúng nó.

Tất cả đứng hình cài giây rồi mới từ từ quay lại phía sau… Cả
cô cũng không là người loại trừ bị thu hút bởi tiếng gọi ấy.

- Y ma._ một
đứa rùng mình.

“Cốc”

- Ma mị gì ở đây hở? _ một đứa khác gõ lên trán
đứa vừa nói.

- Chứ tao nhớ nhỏ Vy bay bay rồi mà.

- “Bay
bay”?

- Chậc, đi du học í.

- Ờ, sao nó lại về đây? Mà… nhìn mặt nó
đang hằm hằm thế kia, có lẽ nào…

Tất cả liền im bặt, nín thở khi Vy bước đến
gần bọn nó. Tất cả dần dạt sang hai bên và cuối cùng là để một mình Phát đứng
nguyên vẹn nơi ấy.

Vy đứng trước mặt Phát và nhìn chằm chằm.

- Về đây
làm gì?

- Gặp ông.

- Làm gì?

- … _ Vy bặm môi, trừng mắt khi
Phát hỏi mình với giọng điệu ấy.

- Đáng lí… _ Phát ngập ngừng. – Phải để
tui qua bển đón bà chứ. _ chưa nói dứt câu thì Phát đã ôm lấy Vy nhấc bổng lên
xoay vòng vòng.

- Hiu huýt… Woooo…. Đốp đốp đốp… @#$%^… _ tất cả bọn nó
hết huýt sáo rồi lại reo hò, vỗ tay cho hai đứa.

Đứng một bên, cô cũng chứng
kiến được cảnh của Phát và Vy. Cô thầm chúc mừng và vui cho hai đứa, bỗng thấy
có một chút chạnh lòng nho nhỏ đang len lỏi trong cô. Hít vào… thở ra… cô lấy
lại tự tin và mỉm cười bước đi.

Từ ô cửa sổ ngó ra, tuy hơi xa nhưng cậu cũng
chứng kiến được tất cả mọi chuyện của hai đứa ấy, và cũng thấy cả con người đang
đi tới kia nữa.

……

“Kẹt” _ Chiếc kêu nhẹ khi có người ngồi xuống.


ngồi xuống cạnh cậu, vẫn là chỗ của năm trước.

- Chào! _ cô cười với ánh
mắt châm biếm nhìn cậu.

Cậu không có phản ứng hay đúng hơn là đang coi người
cạnh mình như vô hình. Trên tai đeo earphone nhưng không biết có đang nghe nhạc
hay không!?

Cô nhướn mày, gật gù trước thái độ của cậu.

- Tôi tưởng hôm
nay cậu không dám đến trường cơ chứ!? _ đau lắm, nhưng cô phải buộc lòng mình để
nói ra những câu như dao cạo ấy.

- … _ cậu vẫn không trả lời, mắt nhắm,
ngả lưng tựa đầu vào bức tường sau lưng.

Không đâu, không phải cậu không quan
tâm đâu. Nếu để ý kĩ sẽ thấy ngay đôi chân mày đang nhúc nhích cố giữ bình tĩnh,
nuốt nỗi đau ngược trở vào. Earphone không hề phát nhạc, thế nên từng câu chữ,
từng hơi thở của cô, cậu đều nghe thấy rõ. Từ ngày hôm đó, trái tim cậu chưa lúc
nào thôi nguôi ngoai khỏi nỗi đau ấy. Bây giờ cô xuất hiện, còn thêm những câu
như cào xé những vết thương kia vẫn đang rỉ máu nơi cậu.



Bọn nó “hành
quân” vào lớp, vừa vào đến cửa đã thấy ngay hai “hiện tượng” cuối lớp. Cả hai
người đều trong một tư thế, ngả lưng ra sau tường, trên tai đeo earphone, khoanh
tay trước ngực. Bọn nó không dám gây tiếng động mạnh hay nói to, vì sợ sẽ làm
kích động