Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329920

Bình chọn: 10.00/10/992 lượt.

t lắm không bằng, suốt ngày cứ gây lộn hoài.

–Nhưng… _ cả hai cùng phản bác nhưng bị nội chặn họng.

-Đã bảo thôi mà, đứa nào còn cãi tui đút dẻ vào miệng cho coi. _ nội cầm dẻ lau bàn lên dọa.

Nội đang nóng dại gì mà chọc vào, vậy là chiến tranh đã tạm ngưng.

Một idea lóe sáng chói trong đầu cô, nghĩ làm liền cô giơ tay xin nội phát biểu ý kiến.

-Nói. _ nội cho phép.

-Đang rảnh, mình làm mấy ván nha nội?

Nội nheo mày suy nghĩ rồi quay sang ngoại hỏi:

-Ý bà sao?

-Chơi chứ sao. _ ngoại cũng hào hứng, đã lâu lắm rồi chưa chơi mà.

Cậu nghe chả hiểu gì cứ ngây ra.

-Híhí… vậy con đi lấy nha. _ cô nói rồi chạy đi lấy bộ cờ ra.

Dẹp hết tách trà, đĩa trái cây qua một bên cô đặt bộ cờ vào chính giữa.

-Xong, chia đội đi nào. _ cô hồ hởi.

-Bảo! _ nội gọi.

-Dạ!

-Ưu tiên người mới cho con chọn trước đó.

-Chọn? Chọn gì ạ?

-Con muốn chọn vào đội ai?

-Để làm gì ạ? (cậu ngây ngô hay giả vờ ngây ngô vậy trời)

-Ý trời ơi! Chơi cờ chứ để làm gì? Nhìn mà không biết sao, đừng nói đến cờ cậu cũng không biết luôn nha?

-Dạ… biết nhưng con chưa thấy cờ này bao giờ cả. _ cậu nói rồi cầm một quân cờ lên xem.

-E hèm… nội thông cảm để con dạy cậu ta cho! _ cô nói rồi cũng cầm một
quân cờ lên. –Nghe rõ nhé, đây là cờ vây cờ vây đó hiểu không?

Gật

-Muốn biết cách chơi thì cứ tưởng tượng đơn giản… ờm… cứ chơi rồi sẽ biết, ok?

(Lady ngất, ngất! vậy mà cô cũng chanh cho được, hết chỗ nói mờ)

-Vậy giờ con chọn đi.

Cậu vuốt cằm *Chắc chắn là cô ta đang dở trò chơi mình đây, còn lâu tôi mới sập bẫy nhé. Hứ*

-Na. _ cậu chỉ tay vào cô.

-Tôi? _ cô chỉ vào mình. –Cậu chắc chứ?

¬-Ưhm!

-Đấy đấy, vậy mà nãy ở đó còn cãi nhau. Thương nhau lắm rồi cắn nhau đau đây mà! _ nội nói.

–NỘI!!! _ cả hai cùng đay nghiến nhìn nội, nói.

Vậy là hai cụ một đội, chơi được 5 ván rồi mà đội cô toàn thua. Cả hai
đều bị nẻ điếng cả người (mà thua cũng dễ hiểu thôi tại cậu mới “vào
nghề” mừ).

*Không thể chịu trận chung với tên này được* nghĩ vậy cô liền tạm dừng cuộc đấu.

-Khoan đã con có ý kiến!

Nhìn mọi người một lượt rồi cô nói tiếp:

¬-Bây giờ nếu trong một đội đến lượt ai chơi mà thua thì phải chịu hết
đòn, thế mới phất cờ cố chiến đấu cận lực được. Chứ như con nãy giờ chơi chưa thua lần nào mà toàn là cậu ta thua vậy mà con phải ăn bao nhiêu
cái nẻ của nội ngoại rồi nè.

-Mọi người thấy sao? _ thấy cháu mình cũng xót, nội hỏi.

Gật

Gật

Cuộc chơi lại bắt đầu



-Á aaaaa

……

-Ui aaaaaa

………

-Ái aaaa ha… hix

…………

Cứ thỉnh thoảng lại có người rên la thảm thiết vì đau đớn (tội nghiệp cậu quá đi mờ, hờhờ).

v-v-v-v-v

-Hâyyy… aaaaa vui thiệt ngoại nhỉ. _ đi trên vỉa hè cậu cảm thán với ngoại.

-Ờ, mà tội bé Na quá không biết tay nó có sao không nữa bị nẻ nhiều quá mà.

(Hợ… vậy hóa ra tiếng rên la đó là của cô ah! Haiz… lại 1 like + nhìu share cầu cho cô nhanh chóng “đòi nợ” được nhé! khekhe)

-Cô ta thì sao chứ ngoại, mai là lại nhảy tưng tưng ak mà.

-Cái thằng này! Làm như con gái người ta là khỉ á, lần sau cấm nói vậy nữa nghen! _ngoại dí nhẹ vào trán cậu.

……

-Huuuuu… uuuu… huhuhu. _ cô ăn vạ.

-Con nhỏ này khóc có ra tí nước mắt nào đâu mà bày đặt nhè, chơi thì chịu chứ sao giờ ăn vạ nội? Đâu phải tại nội.

Giả khóc không có hiệu lực, cô lấy lại vẻ bình thường.

-Vậy sao nội toàn cố tình nẻ con đau, rõ ràng nội còn hận con lần trước mà.

-Không nói với con nữa, aiiiiiii… mệt quá! _ nội nói rồi lên phòng ngủ.

Cô cũng bỏ lên phòng định đánh một giấc thì đống bài tập đang dở dang
trên bàn níu kéo không cho cô toại nguyện, nhìn lên đồng hồ…

-Trời ơiiii! 11h15 rồi, chết mất. _ ca thán nhưng mai là tiết của ông
thầy phát xít Khánh ấy, cuối cùng thì cô cũng phải ngồi xuống giải quyết nốt đống bài tập kia.

o-o-o-o-o

Sáng hôm sau,

-Good morning! Chúc một ngày may mắn. _ cậu đểu rả chào cô.

-Không giám, câu đó phải để tôi chúc cậu mới đúng. _ cô hằn học.

-Ok, vậy từ mai cậu chúc tôi nhé, hehe. _ cậu trả treo.

-Hứ… _ cô nguýt cậu cháy mắt rồi bước vào lớp.

Hơn hai tháng qua cô phải tìm đủ mọi cách để “vật lộn” với cậu: bàn ghế
đều được chia phần lấy đường kẻ thẳng tắp ở giữa làm “biên giới” nếu đồ
của ai “vượt biên” sẽ bị bên kia tịch thu vĩnh viễn, trong giờ học đứa
nào nói với đứa nào trước thì đứa đó là con… con… con rùa (hềhề), vân
vân và vân vân (hỏi thật có mem nào đã từng làm trò này chưa đóa?
Khikhi, Chishi thì rùi đóa! Nghĩ lại vui phết nhở?)

“Coóc” _ một viên phấn trúng giữa trán cậu nhờ ông thầy Khánh “ban” cho
vì cái tội nãy giờ ngồi khúc khích chả hiểu vì


Lamborghini Huracán LP 610-4 t