Pair of Vintage Old School Fru
Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329985

Bình chọn: 7.00/10/998 lượt.

i thân với nó cả mấy năm nay rồi, chưa bao giờ nó nói với tao cả.

- Ủa ủa nó không nói đâu có nghĩa là nó không có.

- Ừ đúng _ một số đứa tán thành.

- Đúng gì mà đúng! _ Kì Lâm không tin vào khả năng của Na nhà mình, mà
đúng hơn là không muốn tin rằng cô lại giám giấu mình chuyện “tày đình”
như vậy.

- Cậu chắc không? _ cậu hỏi.

- Chắc mà, tôi có bà chị khóa trên nhưng ở trường khác trước đây cũng
trong đội tuyển của trường bả tham dự mấy kì thi đó, bả bị hạ gục ngay
vòng đấu với nhỏ Na là thí sinh nhỏ tuổi nhất. Bả có chụp một tấm hình
chung với nó làm kỉ niệm còn nói nhỏ đó học trường mình, giờ tôi mới nhớ ra.

- Mày xem hình chưa mà ở đó nói chắc như đinh đóng cột hả? _ Hoàng Lâm nói.

- Đương nhiên là rồi, nhưng mà hồi đó Na nhà mình không có đeo kính tóc
lại dài dài, hai má cứ ửng hồng lên trông dễ thương chết được. hí _ vừa
nói cậu ta vừa “bay”.

- Tao không tin, hứ. _ Kì Lâm quát.

- @%$#@$#@@$%…

(Haiz lại cãi vã inh ỏi rồi, anh em chuẩn bị tinh thần gom gạch về xây nhà nào. Hôhô)

Trong khi bọn nó “ném gạch” nhau thì cậu đã tót ra ngoài ,vừa đi vừa suy ngẫm *Cô ta Pro vậy sao, không phải chứ? Chậc… mà cũng có thể, như mình có ai biết trước đây mình là ai đâu… Đừng vội đắc chí, tôi không chịu
thua cô đâu* (cậu này lại định làm gì nữa đây)

……..o……..

Tan trường

- Na! _ Kì Lâm gọi cô.

Vừa bước tới cửa lớp đã bị nhỏ gọi lại, đoán ngay là nó sẽ hỏi tới tấp
dụ cô lên bảng lúc sáng. 36 kế chuồn thượng sách, nhưng thật không may
cho cô kế ấy lại bị “phá sản”

- Định chuồn hả em? _ Kì Lâm kéo vai cô từ phía sau.

- Hờhờ đâu có. _ cô chối.

- Tao hỏi mày, có đúng như vậy không?

- Đúng? Đúng cái gì?

- Còn giả nai hả mày! _ Kì Lâm cốc mạnh vào trán cô một cái.

- AAAAAA đau, mày không nói sao tao biết chuyện gì chứ. _ cô tức tối.

- E hèm… tuyển thủ đội olympic toán học một thời vang dội là… ứm… ứ…ư… _ Kì Lâm đang nói thì bị cô bịt chặt miệng cứ ú ớ.

Cô định kéo Kì Lâm ra một góc để nói chuyện thì cậu nói:

- Không cần phải giấu, chuyện đó ai cũng biết rồi.

Kì Lâm kéo tay cô ra khỏi miệng mình.

- Mày giỏi quá hen, giám giấu cả tao nữa đấy!

- Ờ thì… _ cô gãi đầu.

- Ờ thì mà lị cái chi chi, lần này tao bỏ qua vì đó là chuyện trước khi
tao quen mày từ giờ mày mà còn giấu tao gì nữa là… khực. _ Kì Lâm dưa
tay xẹc ngang cổ.

- Dạ em biết rồi ạ.

Hai đứa lại dung tung tăng ra về.

- Haha, vậy là từ nay tao không cần sợ thần chết mang tên Toán Lí Hóa
đến “hôn trộm” rút hồn tao nữa vì đã có mày làm thần hộ mệnh rùi. khakha _ Kì Lâm sung sướng vì có đứa bạn là cô.

- Để xem tao có muốn không đã hen. _ cô nói rồi bỏ chạy một mạch.

- Con kia đứng lạiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii…! _ Kì Lâm vội đuổi theo.

Sân trường ngập tràn những tiếng cười của hai đứa.

…….v…….

Những ngày tháng sau vẫn tiếp diễn những trò chọc phá của cậu dành cho
cô, hình như những trò đó đã thành thói quen của cậu mỗi khi đến lớp,
mỗi khi nhìn thấy cô cậu không thể không động tay động chân. Cô cũng
thế, mỗi ngày tìm cách chống trả cậu đã trở thành một trong những “nghĩa vụ” khi đến lớp.

Không biết từ bao giờ cậu đã quên rằng mình chọc phá cô, khiến cô tức
điên mới vừa lòng để làm gì nữa, chỉ biết khi nhìn thấy vẻ mặt lúc cô
tức giận của cô cậu rất thích. Cô cũng không còn tức giận cao độ mỗi khi là nạn nhân trong những trò điên rồ của cậu như trước nữa hình như đã
“lờn thuốc” thì phải, đôi khi cô có cảm giác hơi nhạt nhẽo, thiếu thiếu
hương vị nếu một ngày không đấu đá với cậu một lần.

Đó có phải là đốm lửa đầu tiên để châm ngòi hình thành một mối quan hệ nào đó chăng??? Có thể là tình bạn? Một đôi bạn đặc biệt.

- Na!

- Dạ!

- Con lại trèo lên nóc nhà nữa phải không?

- Ơ… dạ… con… con chỉ lên tí thôi mà nội! (cô nàng đang định trèo cửa sổ lên nóc nhà thì bị nội bắt gặp)

- Không có tí tị gì hết xuống ngay cho nội, con có biết nguy hiểm là gì không hả?

- Con…

- Con gái con đứa.

- Nộiiiii, cho con lên đi nội. Lâu rồi con không lên, con sẽ cẩn thận mà!

Nội không nói thêm, mấm môi lừ cô.

Cô phụng phịu trèo vào.

- Ở yên đó, cấm có trèo linh tinh. _ nội nói rồi xuống nhà.

Đợi nội đi hẳn cô chạy lại khóa trái cửa phòng rồi mở cửa sổ lại trèo lên, và lần này thì “win”.

Gối tay nằm trên nóc nhà ngắm những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đặc
quánh màn đêm rộng lớn kia, cô thấy mình thật nhỏ bé. Cô đưa tay giơ lên bầu trời xòe ra năm ngón.

- Tôi đã chạm được ông (bầu trời) rồi!

Cô thích trèo lên nóc nhà không phải vì rảnh rỗi hay dở hơi tập bơi, mà
vì chỉ có nóc nhà là nơi cô được gần với bầu trời nhất, mỗi khi có điều
gì đó muốn nói với anh trai cô chỉ còn cách trèo lên đây “độc thoại”.
Thêm một lí do nho nhỏ nữa là vì