Old school Swatch Watches
Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210350

Bình chọn: 8.00/10/1035 lượt.

à công bằng nhé! Tôi sẽ ở đó vào tối chung kết, hy vọng sẽ nhìn
thấy lớp mình! Chào các bạn.! _ thầy nói xong vội xách cặp bỏ đi.

- Thầy Khánh! Thầy Khánh…! _ bọn nó chạy theo, cứ gọi thầy nhưng thầy vẫn bước đi mặc chúng nó vẫn gọi.

- Thầy không giám quay lại, thầy sợ mình lại không nỡ. Hãy cố gắng
nhé các em, đừng để thầy ra đi là uổng phí! _ thầy cố gắng rảo chân thật nhanh và núp sau tường phía trước để giấu đi cảm xúc lẫn những giọt
nước mắt của mình. – Thì ra bọn nó không hề ghét mình, có lẽ vì mình quá nghiêm khắc chăng?

=o=o=o=

Quay vào lớp, đứa nào cũng nặng trĩu tâm trạng; nhìn lên bục giảng
bọn nó nhớ đến hình ảnh lúc lúc thầy đang say mê giảng bài, những lúc
thầy cắp tay ra sau đi đi lại lại, cả lúc thầy viết bảng bụi phấn bay
trong không khí khiến tóc thầy đủ loại màu.

“Rầm” _ cô đập bàn đứng dậy.

- Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

- Thầy Khánh nghỉ việc rồi. _ thằng Phát Xêkô lí nhí.

- NGHỈ??? _ tất cả đồng thanh.

- Tại sao? _ cậu hỏi.

- Tao không biết! Tao cũng mới biết tin lúc sáng, định chạy vào báo
cho bọn mày thì vào lớp rồi chuyện còn lại thì bọn mày cũng đã biết rồi
đấy.

- Không thể như thế được, chắc chắn đã có chuyện xảy ra! Thầy Khánh
là một tiến sĩ giỏi mà trường nào cũng muốn mời thầy về dạy, trường mình đã phải bỏ rất nhiều công sức mới mời được thầy vậy mà giờ lại để thầy
nghỉ việc dễ dàng vậy sao? Không thể tin được. _ cô nói.

- Tao cũng nghĩ như thế! _ Kì Lâm tiếp.

- Nhất định phải tìm ra sự thật! _ cô quyết tâm.

*Chắc chắn có ẩn tình gì đó, thầy nghỉ việc thì biết đi đâu? Ai lại
nhận một thầy giáo sắp về hưu chứ? Dù thầy giỏi, nhiều trường săn đón
nhưng đó là trước đây, có lẽ nào là… . Mình phải tìm ra sự thật trước
nhỏ này nếu không nhỏ lại làm ầm lên rồi bị thôi học thì mệt.* _ nghĩ
vậy cậu liền lấy cặp chạy vụt đi.

- Bảo! Gia Bảo!… Ủa, có việc gì mà cậu ta gấp gáp vậy? _ bọn nó thắc mắc.

- Chịu! _ cô lắc đầu *Cậu ta sao vậy nhỉ?*.

Biệt thự Hoàng Gia

- Anh Huy đâu zú? _ mồ hôi nhễ nhại, cậu hỏi gấp gáp.

- Cậu ấy chưa về, có gì vậy Bảo?

“Tin tin”

- A, cậu Gia Huy về kìa! Để zú ra mở cửa.

Huy vừa mở cửa xuống xe cậu đã chạy đến.

- Anh nói đi,anh đã làm gì hả?

Huy ngơ ngác

- Ý em là sao?

- Anh không hiểu hay giả vờ không hiểu vậy?

Huy nhìn zú, hiểu ý zú liền tránh đi.

Đóng cửa xe lại, Huy đi ra phía chiếc bàn gần đó ngồi xuống, cậu cũng đi theo nhưng không ngồi.

- Có chuyện gì thì nói anh nghe, anh nói lại anh không biết em đang nói gì.

- Tại sao thầy khánh nghỉ việc? Có phải anh làm không? Anh đã hứa sẽ
không đưa em lên lớp A nhưng tại sao lại bắt thầy Khánh nghỉ việc?

- Em nói sao? Thầy Khánh nghỉ việc? Lâu chưa? _ Huy ngạc nhiên.

- Anh không biết sao?

- Thầy cũng đã từng là thầy của anh, anh biết thầy là một thầy giáo
giỏi và còn là một người đáng kính. Anh giữ thầy không được tại sao lại
làm việc đó chứ.

- Anh không biết tại sao thầy nghỉ việc?

- Không!

- Vô lý! Trường liên doanh với công ty mình, mọi việc cần được thông
qua ban quan trị do anh điều hành, nói trắng ra thì nhà trường không có
quyền về nhân sự chỉ có quyền quản lý vậy tại sao anh lại không biết
được?

- Anh cũng đang tự hỏi đây. Không được, anh phải làm rõ vụ này mới được. _ Huy chống nạnh, anh nói rồi chạy vào nhà.

- Không phải anh Huy, vậy là vì sao? Ashhhh thật là bực bội quá đi mờ. _ cậu ngồi phịch xuống ghế.

Hey baby, when we are together, doing things that we love.

Everytime you’re near I feel like I’m in heaven, feeling high

I don’t want to let go, girl.

I just need you to know girl.

I don’t wanna run…

Điện thoại cậu đổ chuông.

- Alo

“Cậu đang ở đâu? _ là cô gọi.”

- Nhà

“Sao tui qua nhà cậu mà có thấy đâu?”

- Ờ… tôi về thăm nhà. Mà này!

“Hở?”

- Cấm có manh động, chuyện đó để tôi. Có gì tôi sẽ nói sau!

“Rụp… tút tút tút…” _ cậu cúp máy.

- Cái cậu này, hay nhỉ. Tôi có ý tốt quan tâm mà còn… hứ _ cô nhìn màn hình điện thoại mắng.

- Con quan tâm ai? _ nội trong nhà bước ra, nói.

- Hơ… người dưng nước lã ai thèm quan tâm chứ! Con thèm vào.

- Con không thèm? Nhớ nhé, đến khi người khác thèm rồi ăn luôn thì con đừng có tiếc nuối.

- NỘIIIIIIIIIIIII…! _ cô hét.

- Con cào cào có cái cánh xanh xanh, nó bay rất nhanh từ bụi cây sang bụi cỏ. Con cào cào rất thích thể thao, nên mới bay nhanh và mới nhảy
rất cao… _ nội chống chèo bằng cách hát một bài và vờ khua tay múa chân
tập thái cực quyền.

- Con tha nội lần này thôi đó! _ cô gườm yêu.

——

Hôm nay lớp nó “ngoan ngoãn” đến lạ thường, đứa nào cũng im phăng
phắc bàn ghế được dịp nghỉ ngơi, sách vở ngủ yên trong cặp, cả những c