
đất, quần áo xộc xệch, và đặc biệt là từ
đôi mắt nâu kia những giọt nước mắt nam nhi đang âm thầm, lặng lẽ rơi
xuống trong vô thức....vậy cũng đủ hiểu được rằng người con trai này
đang phải chịu nổi đau đớn tới như thế nào......
- Hưng.....- Linh bước lại gần nhưng vẫn cách Hưng khoảng an toàn
Hưng vẫn chẳng có phản ứng gì cả, chỉ tập chung vào những trai rượu của mình
- Hưng - Linh gọi to hơn
Hưng vẫn im lặng ngồi đó, uống hết trai này đến trai khác
- "BỐP" có nghe k vậy? anh làm sao vậy hả?- Linh hất trai rượu khỏi tay Hưng
- Linh.... - Hưng sững người ngạc nhiên trước sự có mặt của Linh vào lúc này. Hưng k bao h nghĩ Linh sẽ quay lại cả
- Phải, anh đang làm cái gì thế này hả? Phạm Gia Hưng của ngày trước đâu rồi? - Linh tức giận hét lên
- 5 năm trước khi tôi phải đau đớn quyết định rời xa em, sống 1 cuộc sống k có em mà chỉ có máu me thôi. Ngày gặp lại em tôi cũng k hy vọng em
còn yêu tôi nhưng khi biết em vẫn yêu tôi, tôi đã rất hạnh phúc đã biết
mình tôi sống tới h là có ý nghĩa chứ k phải chỉ là phù du nhưng rồi em
lại xa tôi......là tại tôi sai nên 1 năm nay tôi lao đầu vào công việc,
làm như thằng điên để trở thành 1 người đàn ông thành đạt, chính chắn
hơn, giỏi giang hơn để đủ tư cách tới đón em về bên anh. Những đau đớn,
nhơ nhung,yêu thương....tất cả, tất cả tôi đã phải cố nén xuống, cố tạm
quên đi để cố gắng hoàn thành công việc nhanh nhất để tới đón em về bên
tôi, nhưng..........nhưng......- Hưng siết chặt đôi bàn tay của Linh
trong đôi tay to khỏe của mình
- Tại sao lại phải dối em?Tại sao lại k cho em biết sự thật chứ? - Linh òa khóc nức nở
- Anh.....anh sợ lắm chứ, đã nhiều lần anh muốn nói nhưng rồi lại thôi,
nó đâu có dễ. Anh sợ em k chấp nhận anh, 1 thằng con trai xã hội đen -
Giọng nói Hưng trùng xuống, khuôn mặt đầy đau thương
- Sao chứ? Sao lại vậy? Em yêu anh đâu phải vì anh là bang chủ hay là cái gì đâu?em yêu anh và anh là anh thôi, là Phạm Gia Hưng đã yêu em của 5
năm về trước ý...Dù anh có là ai, anh có thế nào, anh có làm sao thì em
vẫn yêu anh cớ mà ...sao lại dối em,anh ác lắm biết k?- Linh khóc , ôm
trầm lấy Hưng giận hờn nói
- Làm vợ anh nhé, làm phu nhân bang chủ bang Hắc Long nhé- Hưng siết chặt Linh trong vòng tay mình, nhẹ nhàng nói
- K- Linh ngẩng mặt lên nhìn Hưng
- Em.........- Hưng sock, cứ tưởng Linh tha thứ bỏ qua cho mình
- K, em muốn làm phu nhân của phó tổng giám đốc công ty LVL cơ- Linh quyệt 2 hàng nước mắt mỉm cười nhìn Hưng mặt đang cực ngố
- Vậy làm cả 2 nhé- Hưng cười hạnh phúc ôm Linh vào lòng
- k, cả 3 cơ- Linh lắc đầu nói
- Hả? còn gì nữa- Hưng nhìn Linh khó hiểu, tim thì cứ giật thon thót. Cứ cái kiểu này Hưng k bị bệnh tim cũng thành có bệnh mất
- Đương nhiên là phu nhân của nhà họ Phạm rồi, em k chịu làm vợ lẽ đâu- Linh nhăn mặt, chu môi hờn dỗi
- Um, cái đó là chắc chắn rồi - Hưng nói rồi đặt lên môi Linh 1 nụ hôn nồng cháy. Nụ hôn bù đắp tạm thời cho 1 năm xa cách
Trong khu vườn đó, ở 1 góc nhỏ thôi,
có 1 đôi trai gái sau khi để những giọt nước mắt lăn dài rơi xuống thì
cũng đã tìm cho nhau 1 sự tha thứ, 1 niềm hạnh phúc để cùng nhau bước
trên 1 con đường tiến tới hạnh phúc để có thể yêu thương nhau nhiều
hơn......
- Anh... - Linh khẽ gọi khi đang ngồi trong vòng tay ấm áp của Hưng
- Um....- Hưng vùi mặt vào tóc Linh, hít hà mùi hương thơm dụi ngọt như mùi tình yêu đó
- Anh phải hứa vào em là: 1. k được nói dối em; 2. k được được lăng nhăng hay có vợ lẽ; 3.k được bỏ em mà phải yêu em suốt đời nhé- Linh quay lại dơ ngón út trước mặt Hưng
- Sao lắm thế, anh thấy mình chẳng được lợi lộc gì trong vụ hứa này cả- Hưng giả vờ suy từ, máu của dân kinh doanh lại nổi lên
- lắm đâu mà lắm, có ba thôi mà. Anh k chịu thì đi kiếm vợ khác đi - Linh bĩu môi giân dỗi
- Ấy, đừng giận mà.Vậy thì em sanh cho anh 1 đội bóng rổ đi thì anh hứa - Hưng cười đắc trí, hôn nhẹ vào gò má đnag phùng lên của Linh
- K chịu, tham quá à- Linh đỏ mặt nhéo vào eo Hưng
- Oái, đâu quá, đừng có nhéo mà. Được rồi, anh hứa mà- Hưng nhăn mặt vì đâu, dơ ngón tay út lên
Thế là Hưng và Linh móc tay cam kết với nhau để dẫn tới 1 sự khởi đâu cho
tình yêu đầy khó khăn và kết quả có thể sẽ là 1 gia đình nhỏ
Còn lúc đó, Ly sau hồi đắn đo suy nghĩ mãi thì cũng quyết định bước chân
vào cánh cổng đó....cánh cổng công viên được sơn lấp lánh 1 màu bạc
Ly cứ đi mãi theo còn đường lát đá nhỏ được ánh đèn vàng mờ chiếu sáng và
chỉ dừng lại khi trước mặt Ly hiện ra là cả 1 khu rừng cây hoa anh đào
với những bông hoa anh đào màu hồng phấn đang nở rực rỡ khoe sắc thắm.
Những cánh hoa anh đào nhẹ nhàng rơi xuống mỗi khi có luồng gió nhẹ thổi qua trông như những bông tuyết nhỏ đang rơi vậy.......
Ly nhắm mắt, hít 1 hơi thật dài tận hưởng cái cảm giác thoải mái của bầu k khí trong lành này khiến cô rất dễ chịu n