XtGem Forum catalog
Đồ Tồi, Tôi Yêu Anh

Đồ Tồi, Tôi Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322443

Bình chọn: 9.00/10/244 lượt.

ở trong tay. Nó đc nghe câu nói này hàng trăm hàng nghìn lần rồi. Và đã có lúc nó thấy điều này thật đúng. Nhưng giờ điều đó đã xảy ra với nó. Nó thấy sao mà khó thể.
Đúng là nó đang đc nhìn người mình yêu hạnh phúc nhưng nó lại quằn quoại trong đau đớn. Liệu đó là điều hạnh phúc mà nó có đc sao? Nó thấy đau
lắm! Cả ở trong tim lẫn khắp toàn thân. Nó thấy lạnh, lạnh đến thấu
xương tủy. Thực sự nó đã quá mệt mỏi và đau đớn. Nó ko thể chịu đựng đc
thêm nữa. Bảy ngày để bắt đầu một tình yêu, bảy ngày để sống trong đau
khổ, dằn vặt vì một tình yêu đơn phương rỉ máu, và có lẽ cũng chỉ cần
bảy ngày nữa thôi để nó có thể quên đi một tình yêu! Nó lao ra khỏi
phòng, bỏ lại phía sau những lời hát đầy tình yêu chất chứa….. – Những
đêm anh ngủ say mơ đc gặp em. Rót cho nhau lời yêu thương và vòng tay
ấm. Em nào đâu hay biết chăng ở nơi rất xa, phương trời đây có anh ngày
đêm mong nhớ em nhiều…

Nó chạy trong đêm, nó cứ chạy chạy mãi. Những giọt nước mắt chất chứa bao ngày giờ như thể trào dâng, tung phá và ồ ạt tuôn ra. Cái vị mắn –
đắng, mặn lắm! Nó sẽ quên anh, quên người con trai mà nó đã yêu, yêu
nhiều, yêu tha thiết và yêu trong lặng câm, trong đau khổ đến tuyệt
vọng. Gió thổi lùa vào da thịt nó. Lạnh – đau – mặn – đắng! Gió ơi, hãy
thổi giùm ta, thổi hết những gì về anh trong ta, hãy thôi bay, hãy cuốn
trôi hết, cuốn trôi đi mối tình đầu đau khổ này. Gió ơi thổi, cứ thổi đi nhé…..!

Nó thức dậy. Một ngày mới đã bắt đầu. Nó bước ra cổng, nó muốn hít
thở bầu không khí trong lành. Có lẽ sẽ khiến cho lòng nó thanh thản và
thoải mái hơn. Vừa ra khỏi công, bất giác nó quay lại nhìn cái cổng nhà
mình. Quá ngỡ ngàng, nó há hốc miệng. Cái cổng nhà nó đc kết bởi rất
nhiều những bông hồng nhung rực sắc – loài hoa mà nó yêu thích – loài
hoa tượng trưng cho tình yêu – một thứ tình yêu mãnh liệt và đằm thắm.
Những bông hoa rực sắc đỏ càng đẹp hơn dưới những tia nắng sớm chiếu vào những giọt sương long lanh đọng trên cánh. Trông chúng căng đầy một sức sống. Chợt, nó có cảm giác ai đó đang đứng sau lưng nó. Nó quay lại.
Vĩnh Quân. Cậu ấy đứng trc mặt nó, với một hộp quà ở trên tay. Nó ngơ
ngác chưa kịp hiểu chuyện gì thì Vĩnh Quân tiến lại, và đưa hộp quà cho
nó.

- Cái gì vậy? – Nó ngạc nhiên hỏi.

- Thì Ly cứ mở ra đi. – Nó mở hộp quà ra. Chiếc áo len trắng! – Anh đã nhận đc 1 triệu rồi. Giờ cái áo này là của Ly.

- Trời, sao còn đưa cho Ly làm gì? Anh cứ để mà mặc. Chứ Ly thì sao mặc đc!

- Nhưng anh đã nói rồi mà, Ly làm quà tặng cho bạn trai!

- Bạn trai á? – Nó thấy tim mình lại nhói đau. Vĩnh Quân sao vô tâm
thế? Nó đã bảo sẽ quên anh nhưng sao giờ anh lại xuất hiện, sao giờ lại
khơi lên vết thương lòng trong nó. Vĩnh Quân chả lẽ ko có một chút cảm
giác gì nhận ra rằng nó thích Vĩnh Quân sao? Vĩnh Quân ko biết thật ư?
Vĩnh Quân sao ác thế? Sao vô tình đến vậy? Cậu có biết rằng, giây phút
này trái tim nó như bị bàn tay cậu bóp nghẹt, đau đớn và rỉ máu! –
Hì…….. – Nó lại cười – nụ cười gượng gạo trong đau đớn – Người ấy chắc
chả bao giờ muốn mặc đâu!

- Vậy thì tặng anh nhé!

- Hả? – Nó giật mình trc câu nói của Vĩnh Quân.

- À…. sao…. sao tối qua em về sớm vậy? Em…… em có nghe anh hát ko?

- À, em mệt nên muốn về sớm. Hì hì…… Anh yên tâm, anh hát hay lắm! Chắc chị Diệu Lan vui lắm đúng ko?

- Ko! Bài hát đó là anh tặng em mà!

Ko gian xung quanh nó như dừng lại, thời gian như ngừng trôi. Nó thấy tai mình ù lên kinh khủng. Nó…. nó đang nghe nhầm đúng ko?

Vĩnh Quân vừa kết thúc bài hát, cậu thấy nó chạy ra khỏi phòng. Cậu
vội vã chạy đuổi theo nó. Nhưng ko kịp………. Bóng nó đã khuất trong màn
đêm đem!

- Anh Vĩnh Quân! Anh chạy ra đây làm gì? Bắt em phải đuổi theo, mệt chết đi đc!

Vĩnh Quân vẫn đứng đó lặng nhìn vào màn đêm tĩnh mịch – nơi bóng nó đã khuất từ bao giờ.

- EEEEEEEE. – Diệu Lan lay người cậu – Hiiiiiiiiiiiiiiii. Bài hát anh hát hay lắm! Làm em xúc động muốn khóc luôn. Em cứ tưởng rằng anh đã
thay đổi, ko còn yêu em nữa cơ! Hiiiiiii Nhưng giờ thì thấy ko phải thế
nữa rồi! Anh vẫn còn rất yêu em!

- Ko, Diệu Lan à? Bài hát đó anh ko dành tặng cho em!

- Hả – Diệu Lan ngạc nhiên, ko hiểu Vĩnh Quân đang nói gì.

- Anh cứ tưởng rằng anh vẫn còn rất yêu em. Nhưng sự thật lại ko phải như thế! Người anh yêu là một cô gái khác. Bình thường hơn em, ko xinh
đẹp đc như em, ko học giỏi và thông minh như em… Nhưng ở cô ấy có một
tâm hồn thật đẹp. Cô ấy đã đến, đã làm thay đổi con người anh rất nhiều. Cô ấy cho anh thấy cuộc sống đẹp hơn, ý nghĩa hơn, và dạy anh biết cách trân trọng những điều nhỏ bé và giản dị nhất! Anh đã yêu cô ấy và cũng
chả biết anh đã yêu cô ấy từ khi nào!…….

- Anh thôi đi! – Diệu Lan hét lên! Rồi cô lại vội dịu giọng trở lại – Vĩnh Quân…. Vĩnh Quân, anh đang đùa em đúng ko? Anh muốn thử em đúng
ko?…

- Diệu Lan à? Anh xin lỗi…….

- Koooooooo! Anh nói gì vậy? Rõ ràng em là người con gái mà anh yêu
nhất mà! Là con nhỏ đó, con