
inh Hà." Linh liệt kê đến điều thứ n, dường như hết
hơi, khóc cũng không ra tiếng, liên tục lấy tay áo lau nước mắt ngắn dài.
"Vì em không hỏi bao giờ nên anh cũng..." Khanh tiếp
tục thật thà một cách... đáng chết. Lúc này nói ra điều đó, không khác gì đổ
ngược lại lỗi cho Linh. Hiển nhiên khiến cô nàng điên tiết lại bưng mặt khóc hu
hu.
Vừa lúc ấy, ông Trường Thịnh cùng vợ vừa từ cuộc họp đại hội
đồng cổ đông đi về. Với tính cách khắc nghiệt của giám đốc, vừa nhìn hiện trường
là con gái đang khóc, thì không cần biết đầu đuôi thế nào, máu nóng đã sôi
trào, bước lên...
BỐP!
Cái tát mạnh đến mức khiến cho Vũ Trọng Khanh, vốn có một thể
lực vững vàng cũng không tránh khỏi loạng choạng.
"Ba! Ba làm gì vậy?!" Linh hoảng sợ kêu lên.
"Từ trước đến giờ! Tao đã bao giờ dạy mày bắt nạt em
chưa?" Câu hỏi, nhưng thực chất là lời định tội lạnh lùng.
"Con xin lỗi." Khanh không hề phủ nhận. Ngoại trừ
một lần duy nhất cách đây hơn năm năm, cậu chưa bao giờ dám cãi lại ba mình.
"Ít nhất anh cũng phải hỏi xem chuyện như thế nào chứ?
Sao chưa gì đã ra tay đánh nó như vậy?" Bà Lưu Thủy vừa chậm rãi cởi áo
khoác, vừa bất bình lên tiếng.
"Nó làm gì con?" Một câu cộc lốc, vẫn chưa nguôi sắc
thái giận giữ.
"Anh Khanh chẳng làm gì cả! Con buồn vì anh ấy định đi
du học mà không nói cho con biết. Anh ấy giải thích. Tất cả chỉ có thế..."
Thủy Linh vội vã nói ra toàn bộ sự thật, lại dùng vẻ mặt khổ sở. "Sao ba lại..."
Nhưng chưa nói hết câu, cô đã ngã ngất xuống tấm thảm lông ở
phòng khách.
...
Vì dầm mưa cả buổi chiều, mà lại là mưa phùn trong thời tiết
tháng hai giá lạnh, nên Linh phát bệnh, sốt cao đến 40 độ phải truyền nước khiến
cho nhà họ Vũ từ trên xuống dưới đều xanh mặt lo lắng. Thể chất cô bé vốn ốm yếu,
hay bệnh, nhưng đã lâu rồi cũng không bệnh đến mức liệt giường nghiêm trọng thế
này.
Mãi cho đến đêm ngày thứ hai.
Ánh đèn ngủ màu vàng mờ mờ rọi xuống bên giường lớn, nơi cô
gái tóc nâu có gương mặt xanh xao vừa tỉnh dậy sau hơn một ngày ốm li bì. Cô
nhìn sang bên thành giường, thấy một mái đầu tóc nâu quen thuộc đang gục xuống,
khuất trong tay áo nỉ.
"Khanh ơi, dậy đi anh... Ngủ thế này lạnh đấy."
Linh yếu ớt nói, chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút. Nhưng
âm thanh dịu dàng quen thuộc đã vừa đủ kéo Khanh ra khỏi giấc ngủ chập chờn.
"Em thấy đỡ chưa?" Cậu vội vàng ngẩng lên.
"Có cần gì không? Có đói không?"
"Anh thức suốt cả đêm trông em sao?" Linh ngước
nhìn đồng hồ đã chỉ quá con số ba, liền rơm rớm nước mắt.
"Anh ngủ lúc chiều rồi." Bên dưới đôi mắt xám rất
đẹp là quầng thâm hiện rõ.
"Tại sao anh lại giấu em?"
Linh chẳng buồn để tâm đến lời nói dối vụng về của Khanh. Cô
không cần nói nhiều. Cậu cũng không cần hỏi lại. Dù Linh đã liệt kê ra rất nhiều
tội trạng của Khanh, nhưng lần này, họ đều biết, cô đang muốn nói đến chuyện
gì.
"Ba không muốn em biết, sợ em buồn." Cậu nói ra sự
thật.
"Chuyện du học..." Rốt cuộc, cô ngập ngừng.
"... không chỉ do ba quyết. Chính anh cũng muốn."
Chững lại một giây.
"Đúng vậy."
"Anh biết là em sẽ không đi theo." Cô nhận xét cụt
ngủn. Nhưng người con trai đối diện chẳng có vẻ gì là không hiểu.
Cậu nhìn xuống. "Chính vì..."
Yên lặng một lúc lâu.
"Anh muốn..." Khanh thừa nhận. "...ra khỏi
nhà một thời gian."
"Thật sự không còn cách nào khác hay sao?" Thủy
Linh hỏi lại. Nét mặt cô bé không hề biểu lộ cảm xúc.
Cậu không trả lời.
"Em hiểu rồi." Cô đưa tay gạt mớ tóc nâu hơi dài
phủ trên trán người anh trai, rồi nhẹ nhàng nhỏm dậy, choàng tay ôm lấy cậu. Họ
cứ ở yên như vậy một lúc lâu, cho đến khi Linh lại là người lên tiếng trước.
"Hình như... anh đói phải không?"
"Sao em biết?"
"Em nghe thấy tiếng tim anh đập, mạnh lắm." Cô chớp
mắt.
Trong khu vườn giữa lưng trời, cây lá thấm đẫm sương đêm.
Đâu đó một khóm hoa quỳnh đang hé nở, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa...
"Anh đi làm cái gì rồi cùng ăn." Khanh buông em
gái ra rồi đứng dậy. Mặc dù tim chẳng liên quan gì đến dạ dày, nhưng đã hơn một
ngày không có gì vào bụng, tất nhiên sẽ đói.
...
Đêm hôm đó hai người ăn món súp được nấu vội vã bằng ngô
đóng hộp, thắp một ngọn nến coi như tự tổ chức sinh nhật. Linh đã suy nghĩ rất
nhiều, rốt cuộc không đành lòng, lên tiếng.
"Em xin lỗi. Chỉ vì lo lắng cho em mà anh phải chia tay
với Minh Hà."
"Chuyện đó qua rồi. Đừng nhắc lại nữa."
"Anh cứ như vậy, khiến cho em thấy mình tệ lắm."
Linh nhỏ nhẹ, cố tỏ ra điềm đạm, nhưng đôi mắt nâu lại bắt đầu trở nên long
lanh. "Anh theo đuổi lại cô ấy một lần nữa đi, nếu là anh chắc chắn sẽ làm
được. Em sẽ..."
"Quá muộn rồi." Khanh cắt ngang.
Vũ Thủy Linh là cô gái ích kỷ, nhưng dễ mềm lòng, nhất là đối
với người thân trong gia đình. Khi nỗi ấm ức ít nhiều đã được giải tỏa. Thì c