
thì
trông cũng xứng đôi vừa lứa lắm đấy! Cặp đôi phản diện." Nam vỗ vai Hà.
"Bảo bối gì chứ! Của nợ thì có! Hy vọng về sau có cưới nhau thì ra ở
riêng chứ đừng có về đây, không thì tớ chỉ có nước dọn đi trước!" Hà làu bàu đưa tách trà lên miệng. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, mắt cô trở nên lim dim. "Nếu mà có chị dâu như chị Nguyệt thì tốt nhỉ, người gì đâu mà đẹp người đẹp nết, ăn nói thì ngọt ngào dịu dàng..., hoàn hảo đến thế
là cùng."
"Sợ là hơi khó đấy." Nam trầm ngâm như ông cụ non, lại còn đưa tay lên
làm bộ vuốt râu. "Cậu cũng ở trong đội bóng, chắc phải để ý thấy chứ."
"Tất nhiên là có. Như chiều nay chẳng hạn." Hà đăm chiêu. "Tớ tưởng mình nghĩ quá, hóa ra cậu cũng thấy hả?"
Cạch! Tiếng tách trà đã cạn đặt xuống sàn. Bảo Long chỉ lặng yên theo dõi câu chuyện, bấy giờ mới lên tiếng.
"Đừng nói về chuyện của người khác nữa, được không?"
---
Đêm đó, Hà với tâm trạng thoải mái lên giường từ khá sớm. Trong giấc
mơ, cô cũng không dám tin rằng mọi chuyện trở lại như trước một cách dễ
dàng đến thế này.
Trong bóng tối của căn phòng, nhạc chuông điện thoại đột ngột vang lên
dưới chân giường. Hà trong cơn ngái ngủ không hề nhận ra đó không phải
di động của mình, mà là của Hải Nam để quên.
"A lô, Minh Hà nghe..." Giọng uể oải.
Ở đầu dây bên kia, Vũ Thủy Linh sững người, đổ dựa vào tường.
Ngày thứ hai, trên các bảng thông báo của Gallet đã dán thông tin về bài kiểm tra xếp lại lớp. Minh Hà cũng như Việt Hương, và số lượng "thường
dân" ít ỏi đã may mắn chen chân được vào nơi toàn "hàng tuyển cao cấp"
này, dĩ nhiên ghét cay ghét đắng những bài kiểm tra, vốn đã dày đặc hàng tuần. Nhưng khi đọc kỹ thông tin trên bảng một hồi, Hà lại cho rằng đây là một cơ hội hiếm có.
Gọi là kiểm tra trên quy mô toàn khối, thật ra chỉ là thủ tục "thanh
lọc định kỳ" ba lớp tài năng A01, A02 và A03. Đây là dịp duy nhất để
những học sinh lớp thường có cơ hội chen chân lên hàng ngũ A0, cũng như
là dịp đào thải những thành phần lơ là.
Những học sinh A01 có điểm phẩy trung bình trên 9,0 được miễn thi. Riêng số này đã chiếm non nửa lớp.
Còn một thành phần cũng thuộc diện "không bắt buộc" thi, chính là học
sinh các lớp thường (B). Vì dù không nói rõ ra, nhưng ai cũng biết kỳ
thi này thật ra chỉ dành để "tu bổ" ba lớp học nhỏ lẻ trong toàn khối.
Nên đối với lớp thường, chỉ có những thành phần đứng đầu mới dám ôm tham vọng.
Việt Hương tất nhiên chẳng thừa hơi. Kỳ trước cô cũng không hề tham gia thi, nên chẳng có lý do gì nấn ná, định kéo tay bạn dông thẳng, nhưng
lại ngạc nhiên khi thấy Minh Hà cứ đứng ngó chằm chằm tấm bảng một lúc
lâu.
"Này này, nàng ơi, đừng nói với tôi là nàng định đăng ký đấy nhé?"Việt Hương trố mắt.
"Có mất gì đâu?"Hà lẩm bẩm, mắt vẫn chưa rời khỏi tấm bảng.
"Thôi đi, đừng có điên! Vì tình yêu thì thiếu gì cách, tớ sẵn sàng làm
quân sư. Đừng có chọn cái cách tốn công tốn sức, hạ sách n..." Hương la
bài hãi, trước khi bị Hà bịt chặt miệng.
"Bé bé cái miệng cho tôi nhờ! Cậu nghĩ tớ là ai? Chuyển trường vì cái gì? Chỉ cần có 0,1% hy vọng, cái gì tớ cũng làm hết!"
Trần Minh Hà có ...mười ngày để chuẩn bị.
Những ngày sau đó, Việt Hương vẫn quanh quẩn bên Nam và Hà trong mỗi
giờ giải lao, khi hai người diễn bộ phim "anh bạn gia sư". Rõ ràng chỉ
là cảnh học nhóm bình thường, đối với Hương đáng sợ như một cảnh phim
ma. Nam cũng nhận ra gương mặt cảm xúc đa dạng của Hương, chỉ thản
nhiên:
"Cậu chơi với Hà không lâu bằng tớ, nên chưa hiểu được đâu."
Ba ngày trước kỳ thi. Trên bảng thông báo đã dán danh sách và số báo
danh học sinh đăng ký, bên cạnh là cột điểm trung bình. Hà có hơi xấu hổ khi lớp mình chỉ có Hà và một người nữa thi, trong khi bạn kia thuộc
diện bắt buộc vì kết quả đứng đầu lớp, thì điểm của Hà phải nói là quá
tệ, chắc chắn là tệ nhất trong những cái tên trên bảng.
Đáng ngạc nhiên là hai cái tên Vũ Trọng Khanh và Vũ Thủy Linh cũng xuất hiện.
"Trọng Khanh thì không nói, bỏ học thì có, bỏ thi thì không bao giờ,
chắc là để khẳng định vị trí số một của cậu ta trong trường, không cho
ai chen chân lên hết. Nhưng con bé Linh thì lạ nha..." Việt Hương quay
sang Hà, đùa. "Hay là cô nàng lại tương tư một anh chân đất mắt toét nào ở lớp thường..."
...
Một tuần ôn luyện đã làm Hà sút đến hai cân, vậy mà ngay trước ngày quan trọng, đầu óc cô còn bị xáo trộn đáng kể.
Tầm một tiếng trước khi kết thúc buổi tập định kỳ của đội bóng, Như
Nguyệt có vẻ hơi phân tâm khi nhìn đồng hồ vài lần, mặc dù bài tập lúc
bấy giờ không mấy liên quan đến thời gian. Thắc mắc nho nhỏ của các
thành viên chỉ được giải đáp sau lần thứ bảy, tám gì đó, cô trợ lý xinh
đẹp rời mắt khỏi những chiếc kim đồng hồ trên cổ tay trái, ra tín hiệu
dừng cho một người trong đội.
Không ai khác ngoài Bảo Long.
"Cậu có thể ra cổng sau ngay bây giờ? Có người cần gặp."
Những người khác vẫn đang