
h viện!”
Tôi nói: “Vậy cậu gọi anh tớ đến đây đi”.
Cố Thiến lập tức gọi điện thoại cho Điền Nga hỏi số điện thoại di động của Hạ
Tu.
Khi Hạ Tu chạy tới, tôi đã bắt đầu hôn mê, trong mơ hồ tôi cảm thấy mình được
người ôm lấy.
Cái ôm ấm áp này làm cho tôi nhớ đến Đỗ Thăng.
Tôi bỗng nhiên nhớ lại tôi đã từng nói với Đỗ Thăng một câu: Mong lòng người
chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau. (Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạc đầu bất tương
ly)
Tôi cứ lẩm bẩm câu thơ đó.
Người ôm tôi lớn tiếng la to: “Nhậm Phẩm! Em tỉnh táo lại cho anh! Đừng làm cho
anh thấy em tệ như vậy! Em nghĩ muốn chết sao, nếu như vậy anh sẽ coi thường
em, và sẽ càng coi thường mẹ em!”
Mẹ!
Đúng vậy, tôi còn có mẹ! Tôi không thể có chuyện, nếu không mẹ sẽ rất khổ sở!
Mẹ, tôi giận bà, thế nhưng tôi yêu bà hơn!
Tôi cố hết sức lực mới có thể mở mắt ra một chút, lại gắng sức nói với người
đang ôm tôi: “Anh, chờ em hết dẫn em về nhà được không! Em muốn về nhà! Em muốn
mẹ!”
Tôi thấy sắc mặt Hạ Tu rất bi thương, Cố Thiến ở bên cạnh đã sớm khóc không
thành tiếng.
Tôi nói: “Thiến Thiến đừng khóc, tôi chỉ là mệt mỏi. Tôi ngủ chút là được”.
Hạ Tu gào lên còn Cố Thiến thì khóc thảm thiết, tôi dần dần chìm vào bóng tối.
Không biết qua bao lâu
thì tôi tỉnh lại. Cố Thiến cùng Hạ Tu đều đang ở đây, hai mắt Cố Thiến sưng lên
giống như hai quả đào. Sắc mặt Hạ Tu thì vô cùng nặng nề.
Thấy tôi tỉnh lại, Cố Thiến dường như lại muốn khóc nấc lên. Tôi vội vàng suy
yếu cười với cô ấy: “Mình còn chưa chết đâu, đừng khóc, khóc đến cạn nước mắt
bây giờ”
Tôi chưa dứt lời, Cố Thiến đã lại gào khóc lên. Tôi nói, Thiến Thiến, cậu còn
khóc nữa mình lại ngất đi bây giờ. Cố Thiến lập tức đành cố nén nước mắt mình
lại.
Tôi nói: “Thiến Thiến, mình đói bụng, cậu có thể đi hỏi bác sĩ xem mình có thể
ăn một chút cháo được không?”
Cố Thiến vừa lau nước mắt vừa trả lời tôi: “Được. Nhưng là mình cảm thấy cậu cứ
trực tiếp nói cho mình biết cậu muốn nói chuyện với anh cậu là được rồi, không
cần tìm lý do để mình tránh đi như vậy”.
Nha đầu chết tiệt này thật hiểu tôi mà. Tôi nói: “Mình muốn ăn chút cháo gạo
nóng hổi. Đi đi, không cần vội, cứ từ từ, mình mới có thể cùng anh trai mình
nói nhiều một chút”.
Cố Thiến bật cười, cười xong lại mang bộ dạng như muốn khóc nói với tôi: “Phẩm
Phẩm, để mình nói cho cậu biết như thế nào mới tốt, cậu xem cậu là cái dạng
người gì, sợ mình lo lắng còn cố gắng chọc cho mình cười! Phẩm Phẩm, cậu không
cần như vậy, muốn khóc thì cậu cứ khóc lên, đừng gắng kìm nén, cậu không cần
phải suy tính đến cảm nhận của người khác mà khiến chính mình đau lòng, như vậy
đáng sao!”
Câu nói của Cố Thiến khiến mắt tôi ươn ướt. Thì ra cô ấy chính là người hiểu
tôi nhất!
Tôi gượng cười một nụ cười thật tươi gật gật đầu: “Thiến Thiến, nhớ là cháo gạo
đấy!”
Cố Thiến vừa cười, vừa bóp bóp mũi tôi rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Hạ Tu.
Tôi nói: “Anh có thể đừng hỏi đứa bé là của ai được không?”
Hạ Tu nói: “Không thể. Nhưng anh cũng biết có hỏi thì em cũng không nói. Anh sẽ
tự mình tìm hiểu vậy!”
Tôi nói: “Vậy có thể đừng để mẹ em biết chuyện này được không? Đây chẳng phải
là chuyện vẻ vang gì, hơn nữa sẽ khiến cho Hạ thúc thúc có ấn tượng không tốt”.
Hạ Tu cau mày cáu kỉnh nói: “Nhậm Phẩm, em lúc nào cũng không coi anh và ba là
người nhà, lúc nào cũng khách khí như vậy với anh, làm liên lụy đến mẹ em cũng
bị đối xử khách khí như vậy. Em phải nhớ chúng ta đều là người một nhà, bốn
người chúng ta gắn bó thân thiết với nhau. Hôm nay em xảy ra chuyện này không
có nghĩa em là một cô gái hư hỏng, mà chỉ là em đã không gặp một người đàn ông
tốt dám chịu trách nhiệm. Chuyện này không có gì đáng xấu hổ cả, em hãy gạt bỏ
ngay cái ý nghĩ tự ti buồn cười đó đi! Chẳng qua là lo lắng đến suy nghĩ của dì
Vân mà anh đáp ứng em không nói cho dì biết chuyện này”.
Hạ Tu nói xong, trong lòng tôi bỗng ấm áp lạ thường, một giọt nước mắt nóng
bỏng theo khóe mắt tôi chậm rãi chảy xuống, tạo thành một đường ấm áp trên gò
má lạnh như băng của tôi.
Khi tình yêu khiến cho người ta tuyệt vọng thì nhờ có tình thân mà người ta có
thể khơi nên niềm hi vọng.
Hạ Tu đưa tay lau nước mắt trên gương mặt tôi, bộ mặt tuấn tú vốn luôn luôn
lạnh lùng vô cảm, thế nhưng giờ phút này lại hiện lên vẻ dịu dàng hiếm có.
Hạ Tu nhẹ nhàng nói với tôi: “Phẩm Phẩm, chờ mấy ngày nữa em khỏe lên rồi thì
anh sẽ đưa em trở về nhà, chắc chắn cha cùng dì Vân sẽ vô cùng mừng rỡ”.
Tôi toét miệng cười với Hạ Tu, ra sức gật đầu.
Đây là lần đầu tiên sau khi chia tay Đỗ Thăng, tôi cười một nụ cười xuất phát
từ nội tâm.
Chuyện tôi nằm viện chỉ có Cố Thiến và Hạ Tu được biết. Cố Thiến đã giúp tôi
xin phép nhà trường cho nghỉ, không biết cô ấy dùng lý do gì mà sư huynh cùng
thầy hướng dẫn không