
à cặn bã, nhưng nếu ông chủ Đỗ đã dặn dò thì
bọn họ sẽ một câu “xin”, hai câu “xin”, “Nhậm Phẩm tiểu thư xin thế này, xin
thế kia” làm cho tôi được cả tòa nhà tiếp đãi long trọng.
Đây chính là nhân tình thế thái ở đời.
Tôi vào thang máy số 1, nhìn bảng hiển thị các tầng lầu liên tục thay đổi, trong
đầu không dám nghĩ cái gì bởi vì vừa nghĩ đến thì quá khứ lại hiện lên không
dừng lại được.
Đến tầng 15 thì thang máy dừng lại, khi cánh cửa mở ra, tôi từ từ ngẩng đầu lên
đã thấy Đỗ Thăng, tuấn tú nhưng cũng yêu nghiệt đứng chờ tôi ở cửa.
Trong khoảnh khắc tôi ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm về phía trước, tầm mắt tôi
không hề phòng bị mà gặp ánh mắt của Đỗ Thăng, chăm chú nhìn nhau, im lặng dây
dưa.
Tôi bỗng cảm thấy đau nhói, cảm giác này ngày càng tăng, mà dường như tôi nhìn
thấy trong đáy mắt anh có một vẻ khổ sở mờ mịt, càng lúc càng khiến tôi có cảm
giác bị lạc trong ánh mắt ấy.
Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh nặn ra một nụ cười lễ độ nhưng không xa cách nói
với anh: “Đỗ tổng, tôi tới nhờ ngài chứng nhận”.
Đỗ Thăng nhìn nụ cười của tôi không nói một lời, đáy mắt ánh lên vẻ giãy giụa
cùng thống khổ. Tôi cảm thấy nụ cười giả tạo của mình lập tức rớt xuống, chỉ
cần nhìn vào trong mắt anh tôi thấy mình dường như sắp phát điên lên. Anh nói
với tôi, thanh âm tựa hồ như đang run rẩy: “Phẩm Phẩm! Xin lỗi em!”
Chỉ năm chữ này thôi đã đánh tan lý trí của tôi. Tôi giống như bị đè nén quá
lâu, rốt cuộc cũng tìm được chỗ bộc phát mà tâm tình không cách nào không chế
được nữa. Tôi điên cuồng khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, gào thét với anh: “Bây
giờ anh nói xin lỗi em thì có nghĩa gì! Làm sao có thể làm em quên được quá khứ
đau khổ kia sao! Anh xin lỗi thì vãn hồi được cái gì? Để em lại lưu luyến si mê
anh? Hay là lấy lại được khoảng thời gian chúng ta cùng trải qua ư? Để lương
tâm anh không còn day dứt nữa? Còn...” Còn đứa con bé bỏng vô tội của chúng ta
nữa!
Tôi dựa vào tường khóc không thành tiếng, cũng không thể thốt ra thêm được lời
nào nữa!
Đỗ Thăng đứng trước mặt tôi, anh thận trọng đưa tay chạm vào bả vai tôi rồi nhẹ
nhàng ôm tôi vào trong ngực, hai cánh tay dần dần xiết chặt lại, gấp gáp ôm lấy
tôi.
Tôi vừa khóc thảm thiết vừa hung hăng dùng sức đẩy anh, đau lòng khóc lóc kể
lể: “Đỗ Thăng! Tại sao lại như vậy? Tại sao anh tự mình quyết định chia tay,
ngay cả một lý do cũng không cho em biết? Tại sao anh đối với em tàn ác như
vậy? Tại sao lúc em đã quyết tâm quên anh đi thì anh lại xuất hiện? Tại sao lúc
em muốn ra đi anh lại xin lỗi em! Em biết rõ anh yêu em nhưng tại sao lại đối
xử với em như thế? Anh nói anh yêu em mà lại không muốn em là sao! Anh không cho
em biết lý do anh chia tay em nhưng lại khiến em cảm thấy anh vẫn không quên
em! Đỗ Thăng! Đỗ Thăng! Anh thật xấu xa, rốt cuộc anh muốn em làm gì bây giở?
Đỗ Thăng! Đỗ Thăng! Anh muốn em chết sao!”
Nước mắt tôi không phải chảy xuống từ đôi mắt mà là rơi ra từ trái tim bể nát
không chịu đựng nổi, từ vết thương lòng đầm đìa máu tươi của tôi.
Anh ôm lấy tôi, nghe tôi khóc lóc kể lể, nghẹn ngào lặp đi lặp lại ba chữ thật
xin lỗi.
Tôi khóc đến sắp ngất xỉu, trong cơn hoảng hốt dường như nghe thấy giữa vô số
những câu “thật xin lỗi” lại xen lẫn một câu: “Anh cảm thấy sắp đặt như vậy là
tốt nhất, anh ta sẽ rất yêu thương em”.
Tôi muốn hỏi Đỗ Thăng rốt cuộc anh muốn nói gì, có phải đang nói đến sư huynh
không?
Nhưng tôi chưa kịp mở miêng, Đỗ Thăng đã cúi đầu xuống, vừa lẩm bẩm nói xin lỗi
vừa hôn lên đôi môi tôi.
Tất cả lý trí tôi trong chớp mắt sụp đổ hoàn toàn! Dường như trên trời dưới đất
vào giây phút này chỉ có anh và tôi, không còn gì khác!
Thì ra tôi không thể quên, không thể bỏ, cũng không thể đẩy anh ra được!
Tôi mặc cho anh yêu thương mà hôn cuồng nhiệt, đầu óc mờ mịt, vô lực suy nghĩ,
không thể nghĩ đến bất kỳ việc gì nữa cả.
Một lúc lâu sau, anh ôm tôi đến bên ghế sofa, đẩy tôi nằm xuống ghế rồi nhẹ
nhàng nằm đè lên tôi.
Tôi mặc anh cởi cúc áo, mặc anh cởi quần áo tôi, mặc anh trần truồng đè lên
người tôi, rồi mặc anh điên cuồng vọt vào thân thể tôi mà không hề cự tuyệt hay
phản kháng.
Tôi không biết tôi đang nghĩ gì, tôi cũng không biết tôi nên nghĩ gì, tôi chỉ
biết thế giới của tôi vào lúc này ngoài trống rỗng cũng chỉ có trống rỗng mà
thôi.
Tôi cảm thấy mình đang rơi xuống tận cùng của sự tuyệt vọng trong bóng tối, tôi
không thấy ánh mặt trời, cũng không thấy được phía trước, không thấy được bất
cứ ai, bị vây trong một thế giới tối đen như mực, không có cách nào thoát ra
khỏi đó, muốn gọi người đến cứu nhưng không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có
thể im lặng trong bóng tối mà chịu đựng nỗi sợ hãi của mình, lo lắng cùng bất
lực!
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên tôi thấy dường như có một ánh sáng ở phía trước,
tôi vội chạy về phía ánh sáng nhưng không cẩn thận lại vấp ngã, lúc bò dậy thì
lại không thấy ánh sáng kia đâu nữa, vì vậy không chịu đựng