Ring ring
Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325854

Bình chọn: 8.00/10/585 lượt.

>Tôi nói: “Không ngờ mình lại có sức hút dữ vậy ha.”

Bên cạnh một bạn học nam nghe lời của tôi xong thì cực kỳ khoa trương lớn tiếng
nói với tôi: “Nhậm Phẩm, cậu đùa! Tôi đã thấy mình ngốc, so với cậu thì ra cậu
còn ngốc hơn đấy! Cậu thật là không biết, hay là cậu đang giả ngu? Tất cả nam
sinh trong ban của mình từng người từng người một, cậu hỏi thử xem có ai mà
không thầm mến cậu không!”

Tôi ngất! Mãnh liệt ngất! Tôi đáng thương cầu xin tha thứ: “Đại ca, đừng đùa
tôi được không, tôi sắp đi, cậu sao lại dọa tôi!”

Cậu bạn tôi không biết làm sao chỉ có thể lắc đầu nói: “Tôi coi là thấy rõ ràng
rồi, Nhậm Phẩm cậu thật không biết, vậy cậu chính xác là khờ rồi! À, cũng may
năm đó mấy huynh đệ chúng tôi là ưa thích dung nhan cậu nhưng sau đó lại thấy
tính tình cậu như tiểu bạch thỏ(ngây thơ) vì vậy thu tâm lại, nếu không đợi tới khi cậu cảm nhận
được thì tôi tin là khủng long cũng có thể sống lại đó!”

Mặc dù tôi mới vừa trãi qua chuyện buồn, nhưng lúc này tôi nhịn không được
hướng về phía cậu ta vô cùng nghiêm túc la to một tiếng: ... A!... vang dội.

Cả lớp tôi đều quen biết với sư huynh, cho nên đề nghị của sư huynh tất cả mọi
người đều nhất trí không có ý kiến gì khác. Buổi chiều tôi vừa mới “vận động”
thể lực, lại khóc trong thời gian dài, tinh thần thì kém cỏi, tôi hướng sư
huynh xin phép không đi nói là muốn trở về sớm một chút nghỉ ngơi để sáng sớm
ngày mai còn phải bay.

Sư huynh dùng giọng điệu “hận không giết” được tôi nói: “Nhậm Phẩm, em thật quá
đáng, mọi người ở đây là vì em đó nhe, nhưng mà em lại đòi về, em để lương tâm
mình ở đâu a? Anh muốn nói với em, em đừng có mà làm cho trước khi em đi mọi
người coi em như kẻ thù đó nhe!”

Tôi nhìn từng người một ai cũng bày ra bộ mặt im im, làm cho tôi không dám hé
răng. Cố Thiến lúc này nhẹ nhàng đi tới bên cạnh tôi, tôi giống như đang bị
chìm vớ được khúc gỗ, giống như đang đi trong đêm tối thấy được ánh đèn, tôi
mừng rỡ giống như đợi nàng ban cho tôi được đặc xá.

Kết quả, Cố Thiến mở miệng nói như sau: “Phẩm Phẩm, cậu nghĩ có thể trốn được
hả? Thả lỏng đi, hôm nay chúng ta phải đi thôi, trước hết cậu vui vẻ đến club
là được rồi. A, Còn nữa..., mới vừa rồi Điền Nga gọi điện thoại cho tớ, tớ nói
cô ta cứ trực tiếp đến đó gặp chúng ta. Tốt lắm, chớ ngẩn ra đó, chúng ta lên
đường thôi!”

Tôi có cảm giác được trong nháy mắt, thế giới liền thay đổi thành một màu đen
tối, linh hồn thống khổ của tôi bỗng gào thét lên: Xí! Ngươi xem xem bên cạnh
ngươi, các người này có giống bạn của ngươi không, có suy nghĩ cho ngươi một
chút nào không! Toàn bộ chỉ vì cái họ thích, cũng không suy tính đến ngươi có
nghĩ muốn hay không!

Tôi theo mọi người đi vào club “Kim Huy” suy nghĩ: có bao nhiêu người ở đây là
thông qua thể xác để tìm niềm vui, để bù đáp cho linh hồn trống không và vô
dụng? Buổi chiều tôi và Đỗ Thăng làm một lần kia, chỉ sợ là cũng là như vậy.

Tôi bị một đám người kéo đến club tiếp tục ca hát uống rượu, tôi cảm giác mình
giống như các cô nương trong “kỹ viện”, không có cự tuyệt người khác lôi kéo,
mặc dù thân thể không thoải mái cũng phải gượng cười cùng với mọi người trong
đó.

Ước chừng sau nửa giờ, Điền Nga tới.

Điền Nga nói Vĩ Sĩ hôm nay tổ chức tiệc chúc mừng, ăn mừng bọn họ hai ngày
trước mới vừa hoàn thành một đại hạng mục; ông chủ của Vĩ Sĩ, Đỗ Thăng vốn hôm
nay là đi thành phố khác để tham gia một hội nghị đặc biệt quan trọng, nói là
tiệc chúc mừng tối nay sẽ không tham gia, nhưng lại không nghĩ tới lúc xế chiều
anh ta thế nhưng lại đột nhiên chạy về. Kết quả là có những người không cần
phải đi nhưng vì Đỗ tổng thành mọi người cùng phải đi.

Điền Nga nói vốn là buổi tối nghĩ trực tiếp chạy tới, nhưng là tiệc chúc mừng
lần này các nhân vật cấp cao đều đi, Quan Dĩ Hào là nằm trong số các nhân vật
chính đó, cho nên Điền Nga thân là Tổng Giám phu nhân cô chỉ có thể đi cùng
chồng tới buổi tiệc xong rồi mới chạy tới đây được.

Tôi nói với Điền Nga: “Cậu có chuyện bận không đi được cũng không cần tới, tớ
cũng không phải là đi không trở lại, chỉ đi nước ngoài một năm mà thôi.”

Điền Nga lôi kéo tay của tôi nói: “Vậy cũng không được, tôi nói cái gì thì
trước khi cậu đi cũng phải tới chia tay cậu chứ, bằng không nghĩ đến sợ. Phải
biết năm đó hai người chúng ta xưng danh “Đai Song Kiều”, hiện tại tôi lập gia
đình, cậu lại muốn xuất ngoại, thật là lo lắng cho trường học cũ a, sợ rằng từ
đây không còn mỹ nữ!”

Tôi đổ mồ hôi! Nhắc tới chuyện này tôi liền nhức đầu! Lúc mới lên đại học không
biết người nào đó vào một ngày nào đó ăn no rửng mỡ không có chuyện làm, quyết
tâm thu thập tài liệu của các sinh viên nữ năm thứ nhất tốn tâm phí sức biên
soạn ra “Bảng xếp hạng tân mỹ nữ” đem treo ngay bảng thông báo của trường học.
Tôi cùng Điền Nga lại được xếp ngang hàng nhau ở vị trí thứ nhất, lại còn được
người ta nhét cái danh xưng “Đại song kiều “, trong lúc đó danh tiếng của tôi
thật sự vang xa. Nhưng là không bao lâu, sau