
được nữa, tuyệt
vọng mà khóc rống lên!
Bên tai tôi không ngừng truyền đến giọng Đỗ Thăng gọi tôi. Anh bi thương gọi
tên tôi, thanh âm của anh gọi tôi tỉnh lại từ thế giới bóng tôi khiến người ta
hít thở không thông kia.
Tôi lấy lại tinh thần, nhìn Đỗ Thăng đang đè ở phía trên người tôi, không dám
chớp mắt. Anh ở trong thân thể tôi không ngừng dùng sức luật động, mỗi lần anh
đâm vào rút ra mang đến cho tôi cảm giác phức tạp nhưng dễ chịu, cảm giác hồi
sinh cùng hủy diệt, khiến thân thể tôi sướng khoái cùng trầm mê, đồng thời tận
đáy lòng lại dâng lên cảm giác thương tâm đến tận cùng!
Nhìn thấy đôi mắt tôi cuối cùng cũng hết mờ mịt, anh ngừng gọi tên tôi mà cúi
đầu xuống hô, đem đầu lưỡi dò vào trong miệng tôi, cùng lưỡi tôi trêu đùa dây
dưa trong lúc hạ thân anh vẫn không ngừng đụng chạm.
Kết thúc nụ hôn, Đỗ Thăng ngẩng đầu lên. Tôi vốn cho là chỉ có tôi mới có cảm
giác nụ hôn sâu, nóng bỏng này tràn đầy tuyệt vọng, lệ rơi đầy mặt nhưng không
ngờ trên mặt anh nước mắt cũng tràn đầy.
Nơi nào đó của anh vẫn không ngừng đâm sâu vào thân thể tôi, mà khuôn mặt tuấn
mỹ nhưng yêu nghiệt kia lại vì tôi mà như vậy, khiến cho tôi tuy thân thể sướng
khoái mà tâm linh đau đớn còn lệ nóng đau thương thì không ngừng rơi xuống.
Tôi nghĩ cả đời tôi cũng không thể quên giây phút này, anh tuy thế nhưng lại
làm rung động lòng người.
Nước mắt chúng tôi không ngừng chảy, anh không ngừng tiến vào tôi, tôi không
ngừng nghênh hợp anh, tôi rơi lệ gọi tên anh, anh nấc lên lặp đi lặp lại lời
xin lỗi. Chúng tôi điên cuồng trầm mê trong nhiệt tình mà tuyệt vọng, thân thể
bấu víu lấy nhau thật chặt, nước mắt mãnh liệt chảy.
Cuối cùng, chúng tôi cùng run lên đạt tới cao trào trong nước mắt.
Đến khi hơi thở điều hòa, Đỗ Thăng đã vô lực nhưng vẫn còn lưu luyến trong cơ
thể tôi. Anh đau thương nhìn tôi nói thật xin lỗi.
Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra rồi ngồi dậy. Giây phút phần cơ thể anh trong tôi rút
ra, tôi cảm thấy một nỗi đau đớn xuyên thấu tim gan không nói thành lời.
Tôi lẳng lặng mặc quần áo tử tế rồi nhẹ nhàng hỏi Đỗ Thăng chứng nhận để đâu.
Anh trần truồng đến bàn làm việc cầm chứng nhận lên rồi đưa tôi.
Tôi cất chứng nhận, tiến đến ôm lấy Đỗ Thăng, chủ động hôn lên môi anh. Anh
nhiệt liệt đáp lại, trong nháy mắt đổi bị động thành chủ động không ngừng liếm
mút môi tôi.
Nụ hôn kết thúc, tôi kịch liệt thở dốc trên vai Đỗ Thăng, nhẹ nhàng nói với
anh: “Đỗ Thăng, em muốn cả đời anh không thể quên được cảm giác cùng với em!
Anh biết không, chúng ta vừa rồi... anh cho em hồi sinh, nhưng em đã hủy diệt
anh! Đỗ Thăng, em yêu anh! Nhưng em còn hận anh hơn!”
Trên mặt anh xuất hiện nỗi bi thống hận không thể chết đi được, tôi đứng lên,
ngẩng cao đầu đi đến thang máy, không hề quay đầu lại.
Lúc vào thang máy tôi từ từ xoay người, nhìn qua cánh cửa k lạnh như băng của
thang máy tôi nhìn thấy Đỗ Thăng, con người đã từng kiêu ngạo cao cao tại
thượng kiểu yêu nghiệt như vậy mà giờ phút này lại uể oải ngã quỵ xuống đất, vô
cùng tuyệt vọng đau thương nhìn tôi không nhúc nhích.
Mà tôi trong khoảnh khắc này lại một lần nữa ngập chìm trong nước mắt vô tận,
không có cách nào kiềm chế lại, cũng không có đường để chạy.
Lịch sử giống như diễn
lại một lần nữa, tôi thống khổ đi vào tiệm thuốc mua thuốc tránh thai khẩn cấp.
Tôi đã tự tay bóp chết một tiểu thiên sứ, tôi không thể phạm lại sai lầm một
lần nữa.
Một mình ngồi ở quảng trường cực kỳ lâu, trong lòng không ngừng nhớ tới lời đại
sư đã dạy: tự nhiên, tùy tâm, tùy tính, tùy duyên.
Không biết đã trải qua bao lâu, trời đã dần dần bắt đầu tối xuống. Tôi chợt nhớ
tới, mọi người buổi tối muốn đến Diêu ký tổ chức tiệc chia tay, tôi vội vàng
đứng lên đón xe tắc xi.
Đến Diêu ký, thấy được rất nhiều bạn cũ cùng trường, nhìn ra so với lần tụ hợp
trước có phần đông hơn. Xem ra tôi lại có duyên bạn bè.
Mọi người thấy tôi khóc sưng cả mắt, đều cười đùa trêu chọc tôi nói: “Thế nào
Nhậm Phẩm, sao lại khóc đỏ cả mũi thế kia... đã lớn rồi mà còn nhớ nhà khóc
thành như vậy a!”
Tôi ngượng ngùng cười không nói lời nào, tầm mắt quét qua một vòng, thấy Cố
Thiến nhìn tôi với khuôn mặt lo âu và đôi mắt thương cảm.
Ánh mắt đó làm cho tôi nhịn không được mũi lại bắt đầu khụt khịt nghèn nghẹn. Cố
Thiến thấy tôi muốn khóc vội vàng đi tới bên cạnh nắm thật chặt tay của tôi cố
làm cho tôi cảm thấy thoải mái, sau đó lại xoay người hướng về mọi người cười
nói: “Hôm nay các người nếu ai dám chọc Phẩm Phẩm rơi nước mắt, tôi sẽ phạt
uống tám bình rượu nhị oa đầu ba năm (hàm lượng còn 60% tới 70%)! Thử xem có ói tới thắt ruột hay không!”
Mọi người vừa cười ha ha vừa tiến vào bàn tiệc.
Ăn cơm xong, sư huynh nói hay là cùng đi club “Kim Huy” đi, dù sao cũng ở gần
đây. Lại còn nói sau khi tôi đi, sợ rằng trong vòng một năm cũng không tụ tập
được nhiều người như vậy, cho nên cũng muốn chơi cho thỏa thích.