
ng loài hoa mà anh trồng ở nhà.
Sau câu nói ấy, anh ta mất dạng dưới cuối hành lang. Chúa ơi! Hãy chứng dám cho sự trong trắng, trinh bạch, gìn lòng của con. Tôi cầu nguyện xong rồi phủi quần áo. Chiếc bảng tên nằm chềnh ềnh dưới chân tôi. Chắc hắn làm rơi khi đụng vào tôi.
-Hoàng Vi Ân, lớp 11c.
Lại là 11c. Cái lớp quái quỉ ấy ở đâu không biết? Mà hắn vừa chạy về phía cuối hành lang thì phải…
Lò dò mãi, tôi gặp được thầy chủ nhiệm trước cửa lớp 11c. Tôi giữ khuôn mặt lạnh tanh đảo quanh lớp. Thầy chủ nhiệm lên tiếng:
-Đây là bạn Dương Liễu Liễu, sẽ là thành viên mới của lớp ta. Mọi người tự làm quen đi. Thầy có việc phải đi.
-Ơ… Thế em ngồi ở đâu? –Tôi cau có hỏi.
-Tùy em lựa chọn.
Ông thầy này bị hâm à? Tôi bước xuống cuối lớp trước bao ánh mắt dò xét. Có gì đâu mà phải nhìn? Chưa thấy đứa con gái nào xinh như tôi hả? Con nhóc mà tôi đã giúp ban sáng đang lúi húi viết cái gì đó. Khi nhìn thấy tôi, nhỏ đứng dậy, giọng ấp úng nói với tôi:
-Chào bạn. Mình là…
-Hoàng Vi Diệp. –Tôi bực, nói ngắt lời thay vì con nhỏ nói lắp.
-Tôi có phải quỷ đâu mà bộ mặt nhìn tôi như thấy ma vậy?
-Cậu biết tên mình rồi à? Sáng nay chưa kịp cảm ơn cậu.
-Khỏi! –Tôi nói một câu cụt ngủn. Tiếng “ồ” vang lên khắp lớp. Tôi quay ra, bọn con gái trong lớp như bị trúng tia lửa điện vậy. Một chàng trai chạy hồng hộc vào. Đúng là thằng cha đam vào mình ban nãy. Lần này thì chết với tui. Hắn phanh chân khi đến chỗ tôi, mắt có vẻ ngạc nhiên thì phải. Không cần phải nói, tôi bẻ tay rồi thụi vào bụng cho hắn một quả.
-Cái đồ dê sồm vào người ta, chỉ nói mỗi câu “sorry” rồi chạy biến. Cần bản cô nương dạy cho phép lịch sự không?
-ahhh…ahhh…
Hắn ôm bụng, mặt hắn nhăn nhó nhìn tôi. Cả lớp ném cho tôi cái ánh nhìn giận dữ. Tôi quát:
-Nhìn cái gì mà nhìn. Muốn ăn đòn giống thằng dê sồm này hả?
Chẳng ai ho he phản ứng lại gì hết. Ôi lạy Chúa, con xin lỗi. Con không cố ý buông lời đe dọa những người anh em kia đâu. ..
Vy diệp bỗng nhiên gạt tay tôi ra chạy đến đỡ tên mắc dịch kia, giọng lo lắng:
-Anh! Anh có sao không?
-Anh không sao!
Tôi thì thầm “anh á”. Hoàng Diệp, Hoàng Ân. Hóa ra đây là hai anh em sinh đôi, nhìn mặt giống nhau ra phết. Nhưng sao đứa em gái thì hiền lành dễ sợ mà sao thằng anh trai lại dê sồm thế kia chứ? Ai cha!!! Mệt…
Bỗng nhiên lớp lại ồ ồ uề uề lên một tiếng dài. Tôi cau mày nhìn bọn ban sáng bị tôi đánh te tua đang hậm hực đi vào. Định trả thù hả? Oke luôn! Vy Diệp đỡ Vy Ân đứng dậy nhưng ánh mắt hướng sang tôi như cầu cứu. Bọn họ đứng trước mặt tôi, mặt đằng đằng như sắp có hỏa hoạn. Rồi đột nhiên khuôn mặt nào cũng cười toe toét làm tôi sốc tập 1.
-Ây.. Hóa ra đại ca học lớp này. Xin lỗi bọn em đến chào hỏi hơi muộn. Bọn em học lớp 12b trường này.
Reng reng reng-xè xè xẹt…. Tiếng trống giờ giải lao, tôi thở dài bước ra khỏi lớp. Trường này thì học hành cái quái gì chứ? Tiếng Ái Lệ -thủ lĩnh của bọn bị tôi đánh cứ nheo nhóe ở đằng sau:
-Đại ca! Đại ca đợi em với!
-Có chuyện gì không? –Tôi nói bằng giọng lạnh tanh.
-Em đã dán ở bảng thông báo rồi. Chị sẽ là đại ca của trường Hàn Châu này! Biệt danh của đại ca là Nữ Hoàng Băng Giá.
-Hả???
Trời ơi! Chúa có nghe lời con gọi không? Tôi chạy một hồi ra chỗ bảng thông báo ở gần cổng trường. Điên thật. Bảng thông báo kín người làm tôi không tài nào chen vào được. Ái lệ đứng cạnh tôi cười ha hả.
-Ầy! Đại ca nè! Đại ca sẽ thành thần tượng của trường.
-Ai cho cô làm thế? –Tôi hét lên, tay nắm chặt.
Sao tự dưng lại mua rắc rối cho người khác thế không biết. Ái Lệ tròn mắt. Điên người, tôi quay ra hét thật to:
-TRÁNH RA!!!
Mọi người gần như giật mình quay ra nhìn tôi rồi rẽ thành hai hàng. Bảng thông báo đập trực tiếp vào mắt tôi. Một người con gái khuôn mặt lạnh tanh, hàng mi cong vút mặc bộ váy xanh lơ quyến rũ. Sao cô ta chụp ảnh tôi xấu thế? Tôi quay người hét to:
-Ái Lệ!!!
Ặc…ặc…(khỏi kêu Chúa nữa. Chắc Chúa đang đi dạo trên mây rồi). Tôi tròn mắt vì bờ môi của Hoàng Ân đang đặt trên bờ môi mình. Ơ! Đầu óc tôi lại đóng băng rồi.
Tiếng vỗ tay reo hò ầm ầm. Tôi dùng hai tay đẩy nhanh người hắn ra, mặt tôi nóng bừng (gọi gì là nữ hoàng băng giá nữa).
-Cậu dám??? –Tôi nghiến răng ken két.
-Cậu dễ thương thật đấy. –Hắn để tay ở đằng sau, hơi chúi người về phía tôi mà nói tiếp:
-Đây là lời cảm ơn của tôi vì cậu đã giúp em gái tôi sáng nay. Lời cảm ơn ngọt ngào lắm đúng không?
-Tôi sẽ cho cậu biết tay.
Tôi giơ tay đấm thẳng vào mặt hắn nhưng hắn chỉ cười rồi tránh nhanh cú đám đó. Từ trước tới nay ngoài sư phụ ra chưa có ai đỡ được nó cả. Hoàng Ân cười như khiêu khích tôi:
-Tôi biết cậu sẽ làm thế mà. May mà tôi tránh được nếu không cái mặt điển trai này đã ốp mấy quả trứng gà rồi.. Hehe.