The Soda Pop
Duyên Có Rồi.... Phận Em Giữ Đó....

Duyên Có Rồi.... Phận Em Giữ Đó....

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321941

Bình chọn: 7.5.00/10/194 lượt.

/>
Bình tĩnh, bình tĩnh nào! Chúa ơi về giúp con đi!. Nhìn cái mặt đểu cáng của hắn, tôi nhếch mép cười đểu lại rồi ngụy trang bằng vẻ lạnh lùng của mình,. Tôi giơ tay xé toạc tấm ảnh trên bảng thông báo xuống rồi nói:

-Nếu chuyện này mà còn xuất hiện thì cứ liệu hồn.

Nói rồi tôi bước thẳng về lớp. Ái lệ không dám nói gì cứ lẳng lặng theo sau. Tim tôi bỗng nhiên đạp tình thịch vì cảnh ban sáng hắn đâm rầm vào người tôi, giờ lại cướp đi nụ hôn đầu đời của tôi.

Tôi ngồi trống cằm trong lớp, nghĩ ngợi. Bên cạnh tôi, nhỏ Vi Diệp cứ hí hoáy viết cái gì trên giấy. Tôi hỏi:

-Này! Làm gì vậy?

-À! Mình viết mấy bài cảm nhận của học sinh để gửi cho tòa soạn.

-Rỗi nhỉ??!!!

Xì! Tôi không ủng hộ việc này lắm. Cứ nhìn thấy chữ với chữ là đầu tôi lại du dương theo cảm xúc rồi ngủ luôn. Đang chán, tôi quay lên bảng, nhiều ánh mắt cứ xét lét nhìn. Sao mà khó chịu vậy? Một nụ cười rạng rỡ đang hướng về phía tôi, là tên Hoàng Ân đáng ghét. Đã cười lại copnf nháy mắt tình tứ nữa chứ. Tưởng đẹp trai mà hay à? Bổn cô nương cóc thèm.

Giờ ra chơi đến, Ái Lệ lại ton tót chạy vào lớp gọi toáng lên: e-hem… ĐẠI CA!. Chao ôi nghe đến đau đầu. Thật là phiền phức. Giọng cô nàng này lanh lảnh đến chói tai.

-Hoàng Tử thân thiện đến rồi.

Tin này có gfi hay mà bọn con gái trong lớp mắt đứa nào đứa nấy cứ như sao vậy, miệng thì cứ như sắp nhỏ rãi ra ấy. Hoàng Ân cũng hớn hở tặng tôi một nụ hôn gió (lại định quyến rũ con gái nhà lành đây mà) roiof chạy biến ra khỏi lớp. Ái Lệ cũng chạy mất tiêu. Tôi chả hiểu gì cái gì bọn con gái cứ ùa ra khắp hành lang. Vi Diệp kéo tay tôi ra phía hành lang. Tôi hỏi:

-Hoàng Tử Thân Thiện là ai vậy?

-Là anh Giang Hữu Thần lớp 12a đó!

-Giang Hữu Thần!!! –Tôi hét to. Trời ơi! Không phải trùng hợp 100% như thế chứ. Thật là xúi quẩy. Nếu đụng độ ở trường thì ngại cháy mặt. Nữ Hoàng Băng Giá (người ta phong cho mình) như mình lại để cho anh ta thấy mình khóc, lại còn mang ơn anh ta một mạng nữa. Làm thế nào bây giờ? Lại còn cả cái áo hôm đó nữa…..

-Ầy ầy.. Thế sao lại gọi anh ta là Hòng Tứ Thân Thiện vậy?

-À. Tại lần trước nghe đâu có một đứa bé suýt bị ô tô đam. Anh ấy đã liều mình cứu đứa bé sau đó bị thương nên phải nghỉ cả một học kì. Anh mới đi học lại được nửa năm nay thôi. Người gì mà tốt dễ sợ.

Tim tôi lại đập thình thịch. Nễu lúc đó anh ta không nhảy ra thì tôi đã… lên thiên đường bái Chúa rồi. Tiếng con gái reo hò khắp hành lang dài. Tôi ngó xuống sân trường, có 3 thằng con trai vẫn bước đi. Cái mặt đáng ghét của Hoàng Ân là 1, cái tên thích xía vào chuyện của người khác (Hoàng Từ Thân Thiện Giang Hữu Thần) là 2. Còn người còn lại?

-Cái tên đi bên cạnh Giang Hữu Thần là ai vậy? –Tôi hỏi.

-LÀ Trịnh thiếu gia Trịnh thiên Vương đó mà. Anh trai em là bạn thân của hai người họ. Tốp 3 hoàng tử của trường Hàn Châu đó.

-Chỉ được cái mã…

Tôi chỉ nói ra câu đó thôi mà bao ánh mắt quay lại nhìn. Toàn bonjk mê trai đến thế là cùng. Haozzz… Tôi thở dài bước xuống căng teen cùng Vi Diệp. Bụng tôi sôi ào ào vì sáng ra không đủ thời gian làm bữa sáng. Ôi cuộc sống thật là khó khăn…!

Tôi tròn mắt nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng khi chạm mặt 3 tên hoàng tử bột kia ở đầu hành lang. Cái tên Hữu thần kia cũng ngơ ngác chẳng kém gì.

-Cô… cô… Sao nhóc lại ở đây?

-Hai người quen nhau hả? –Hoàng Ân và Vi Diệp cùng nói. Đúng là sinh đôi toàn tập. Phải xử lí như thé nào bây giờ nhỉ? Không biết hắn nghĩ gì rồi nói toẹt ra thì làm sao???

-Nhóc này là một sinh mạng đang muốn hủy diệt cuộc đời mình. Nhưng không may được mình cứu.

Ý hắn là sao cơ? Không may được cứu ư? Cái tên Giang Hữu Thần kia, bổn cô nương chỉ so xuất thui.Sao ngươi lại dám đem chuyện này ra nói rồi cười đùa thế chứ? Trịnh Thiên Vương, Hoàng Ân và Hoàng Diệp, 3 cái mặt ngơ ngác như con tê giác đứng ngẩn tò te ra, chẳng hiểu gì cả. Rồi đột nhiên Hoàng Ân lên tiếng:

-Đây là Nữ hoàng Băng Giá mà mình vừa kể cho cậu.

Cái gì cơ! Hắn đã kể gì về mình cho cái tên vô nhân tính Hữu Thần kia rồi? Chúa ơi! Ngài đang ở đâu! Lòng con đang khẩn khoản gào thét cầu xin Người. Đã thế thì cho các ngươi biết vẻ lạnh lùng của ta luôn.

-Vi Diệp! Đi thôi!

Giọng tôi điều chỉnh lạnh hết công xuất. Tôi bỏ đi trước ánh mắt ngạc nhiên của hữu Thần và sự hậm hực của bao cô gái khác.

-Ê nhóc! –Tiếng Hữu Thần gọi tôi: -Đã đến lúc trả rồi đó…!

Tôi nghe trọn vẹn câu nói ấy, bước tiếp, đầu không ngoảnh lại. Trong lòng dội lên bao cảm xúc rối bời. Làm sao trả nợ cho hắn dứt khoát đây? Từ lúc này và từ trước đó, kể từ khi hắn cúi rạp người xin lỗi người lái xe. Hắn đã cứu tôi và dường như sinh mệnh của tôi đã thuộc về hắn.

Sau mấy hôm, tiếng tăm của tôi vang khắp trường. Từ trai đến gái gặp thấy tôi là cứ như thấy thần chết vậy. Đang trên đường về nhà mà quái lạ, cảm giác cứ như thể có ai đang theo dõi mình vậy. Tôi đi