Teya Salat
Ê! Nhỏ Tóc Bím

Ê! Nhỏ Tóc Bím

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323581

Bình chọn: 8.00/10/358 lượt.

– hắn chợt nắm nhẹ lấy một bím tóc nó.

– ừa ừa!! – nó ngoan ngoan xoay lưng lại cho hắn tết tóc,….. “sao nó
bỗng thấy quen thuộc quá, cảm giác này, đã gặp ở đâu rồi nhỉ?”-nó cố lục lại trí nhớ…..”cái kiểu tết tóc vụng về này, đôi bàn tay lúng túng
này…”

– cậu… cậu nhóc trong lớp học võ – nó bất giác thành lời.

– giờ mới nhận ra sao?- hắn cười nhẹ, đôi bàn tay to vựng vàng vẫn vụng về cố cột lọn tóc nó lại….

*******

Số phận thật kì lạ… nó đẩy con người ta lại với nhau rồi lại ương
nghạnh tách họ ra. Một ngày nào đó nó lại khiến họ chạm mặt nhau mà
không cho họ lấy một lí do.

– bây giờ đã là mấy giờ rồi hả?- anh nó khoanh tay đứng trước cửa tra hỏi khi vừa thấy nó lén lút đi vào nhà.

– hơn 8h … – nó cúi gầm mặt, mắt nó hơi cay, sống mũi nó dợn lên từng đợt ương bướng không nghe theo chủ.

– em đã đi đâu? với ai mà giờ nãy mới về?- anh nó tiếp tục tra hỏi.

– anh bận rộn như vậy không cần quan tâm đến em đâu!- nó ngước mặt lên cười nhạt rồi bỏ đi.

– em nói vậy là ý gì?- anh nó vội nắm lấy tay nó kéo lại.

– bỏ em ra! em mệt rồi!-nó hơi nhăn mặt.

-…. – anh nó lặng đi, đôi bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay nó cho đến khi nó vùng ra, đau thật đấy, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên nó hất tay
anh ra, nó không cần anh nữa sao? hay là anh chưa đủ tốt để bảo vệ nó?
Hay….. hay là nó đã có ai đó tốt hơn để thay thế anh?- nghĩ đến đây anh
nó chợt tuyệt vọng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của nó, thứ chất lỏng đáng ghét kia đã trào lên khoé mắt và chỉ trực tuôn rơi, khóc ư? ngay cả khi mất đi ba mẹ anh cũng không khóc, vậy mà vì nó mà sắp rơi nước mắt ư?
anh nó khẽ đứng trước cửa phòng nó, ngồi phịch xuống tựa lưng vào cửa,
để mặc cho thứ chất lỏng mặn chát kia chảy xuống, bên trong căn phòng
đó, cũng có một người đang đứng tựa lưng vào cửa cố ngăn những tiếng
nấc, hai con người chỉ cách nhau một cánh cửa nhưng ngỡ sao quá xa….

**********

Rengggggg- tiếng đồng hồ đáng ghét lại làm nó bừng tỉnh, khỉ thật,
hôm qua nó khóc đến mệt lả đi mà ngủ ngay cánh cửa, 5h45? nó chợt thở
dài, nó quên cài lại báo thức, VSCN xong nó thực sự không muốn đi học,
đi học với đôi mắt sưng vù này ư? nhưng nó cũng không đủ can đảm để ở
lại lâu hơn một giây nào nữa, nó không muốn giáp mặt anh nó.

*cạch* – nó nhẹ mở cửa.

*phịch*- một người con trai với tấm lưng lớn ngã ra sau, nó theo phản xạ mà đỡ lấy, là anh nó, sao anh nó lại ngủ ở đây? có thứ gì đó lạ lùng vẫn còn vương trên mắt anh nó, nước mắt? Không thể! quá vô lí, nó chưa
bao giờ thấy anh nó khóc, anh nó chợt ngả đầu vào lòng nó, khuôn mặt khó chịu ban nãy dãn ra nhẹ nhõm hơn, nó ngắm anh nó thật gần rồi bất giác
thấy đau lòng, nó đang làm gì đây? chẳng phải anh nó đã là chàng trai
của người ta rồi sao? nó thật quá trơ trẽn, nó nhẹ nhàng kéo cái gối ở
đầu giường lại kê đầu anh nó rồi bỏ đi.



– cậu nghĩ cô ấy sẽ để cậu đưa đi sao? đừng có mơ giữa ban ngày!

– vậy anh chắc chắn là cô ấy sẽ theo anh sao? nực cười thật!

Nó chưa mở cổng ra mà đã nghe tiếng ai đó đang cãi nhau.

– Nam! còn anh nữa! hai người làm loạn gì ở đây?-nó trỏ tay về phía hai con người đang lộn xộn như vỡ tổ kia.

– Lên anh/tui chở đi học!-hai người kia đồng thanh rồi hất cho nhau cái lườm nảy lửa.

– không cần! hôm nay tâm trạng tui không tốt!- nó đóng cổng rồi đi thẳng.

– nè nè!! cùng đi đi mà!-Cả hai con người một ô tô một mô tô chạy về phía nó.

– Linh! hụ..hụ …hụ.. – giọng nói quen thuộc làm nó khựng bước, là anh nó, cảm rồi sao? nó quay mặt lại lo lắng rồi bất giác muốn tiến về phía anh nó…

– Huy!! có sao không?- một người con gái chạy về phía anh nó lo lắng
sờ tay lên trán, còn ai nữa- Yến- nãy giờ nó không nhận ra có một cô gái đứng ở phía đối diện vẫn đang quan sát cho đến khi thấy bóng dáng anh
nó bước ra, nó chợt cười nhạt, nó đang tính làm gì vậy chứ? lo lắng?
chăm sóc ư? người ta đã có nhau rồi con gì.

– Linh! lên anh chở đi học….- một giọng nói khàn khàn khiến mọi con
mắt đều hướng về phía nó, một cặp mắt bất ngờ nhưng có phần không vui và hai cặp mắt bất an cứ đổ dồn lên nó chờ đợi sự phản ứng của nó.

– anh hai chở chị Yến đi, em đi với Nam! – nó lạnh lùng tiến về phía
Nam, ánh mắt Nam ánh lên tia vui mừng của sự chiến thắng để lại sau lưng hai cặp mắt một đau thương, một tức giận.

* véo*- tiếng chiếc siêu xe của hắn vút qua nó và Nam với tốc độ
nhanh đến đáng sợ, nó chợt thấy tội lỗi, nó không muốn phạm lỗi với bất
cứ ai, chỉ là nó nhất thời không còn đường thoát mà quên mất rằng nó có
thể làm tổn thương ai đó.

Bước lên lớp, nó ngồi thừ ra trong sự lo lắng của Nam và My.

– nè nè! mắt sưng lên rồi kìa, bộ hôm qua khóc dữ lắm hả? – My lo lắng cho bộ dạng sầu thảm của nó.

– không có, tại ngủ không được thôi. – nó cười gượng làm My càng lo lắng thêm.

– hôm qua bà chốn ở đâu mà tui tìm muốn điên lên vẫn không thấy vậy? bộ bị ma dấu hả?- Na