
br/>
– Xong! cuối cùg cũng xong, mình giỏi quá mà! – tên con trai “tự sướng” như thể vừa cứu được cả thế giới.
– sao vậy nhỉ?- thấy cô bé vẫn ngồi im không động tĩnh nên tên con trai tính chồm dậy coi xem sao.
** phịch ** – con bé đã ngủ từ lúc nào, nó ngả người ra sau vào ngay
người tên con trai đó làm cậu đứng hình, thậm trí cậu còn không dám thở, “nhẹ nhàng thôi nhẹ nhàng thôi, à mà sao mình phải nhẹ nhàng chứ?!
nhưng….. tại sao mình lại muốn cứ như thế này thôi? phải, cứ như vậy
thôi” – cậu con trai muốn thời gian ngừng trôi, ngắm nó ngủ * thịch
thịch thịch*, tim cậu không còn làm chủ được nữa, cứ như không còn là
của cậu nữa.
– VŨ TUẤN ANH! CẬU LÀM GÌ VẬY HẢ? – một giọng nói quen thuộc cắt ngang, là anh nó.
Anh nó mau chóng bế xốc nó lên giấu vào lòng bỏ đi, thật vậy, nếu có thể thì anh nó thật sự muốn giấu nó vào túi áo.
Ở góc lớp, tên con trai đó vẫn ngồi thừ ra như vậy, tim cậu vẫn thế, vẫn cứ loạn cả lên….
Trở về với hiện tại…..
Hôm nay ba mẹ nó lại phải trực đêm nên hai anh em nó “tự túc”.
Nó thì nấu ăn còn anh nó sẽ rửa bát, lịch trình đã được lên sẵn bởi
mama iu dấu với tờ giấy note dán ở tủ lạnh. Dù không thường nấu ăn nhưng nó nấu rất khá, chắc thừa hưởng từ mẹ ^^ .
* kính kong…. kính kong..*
Tiếng chuông cửa reng lên
– để em ra mở cửa, hai trông hộ em chảo sườn – nó nhanh chóng nhào ra cửa, **cốp** oạp, nó đụng đầu vào cách cửa tủ của kệ bếp, ban nãy nó mở ra lấy gia vị nhưng quên đóng ” ahhh ahhhhhhhhh” – nó hét thất thanh
rồi ngồi thụp xuống ôm đầu.
– ngốccc!!!!!!! đâu đưa đây hai coi – anh nó kéo hai tay đang ôm chặt trán ra.
– hơ hơ… không sao đâu hai, hai ra mở cửa đi – nó giữ rịt lấy trán
nhất quyết không chịu buông. Mặt anh nó biến đỏ rồi bỏ đi, có vẻ anh nó
giận lắm.
Còn nó nó bỗng ngồi thừ ra, mặt thoáng buồn và suy tư.
*cạch* – nó nghe thấy tiếng đóng cổng nên nhanh chóng đứng dậy tắt bếp và lấy lại vẻ mặt bình thản.
– ah, chị Yến! – nó reo lên
*giới thiệu chút nhé : Chị Yến là bạn thanh mai trúc mã với anh nó từ lúc anh nó mới được ba mẹ nó nhận nuôi,ba chị Yến làm cùng một bệnh
viện với ba mẹ nó, chị Yến rất xinh đẹp và học rất cừ hiện đang học cùng một lớp với anh nó*
– ừ! Chị nghe nói cô chú lại trực ca đêm nên mang đồ ăn sang cho hai anh em này! – Yến mỉm cười.
– hay quá để em hâm nóng lại rồi chúng ta cùng ăn- nó hăm hở nhìn
đống đồ ăn rồi nhìn anh nó nhưng đáp lại nụ cười của nó là ánh mắt lạnh
lùng của anh nó.
– ê Yến lên trên phòng khách ngồi đi, cứ để Linh nó nấu – anh nó gọi Yến.
– ừa cũng được, bé hâm nóng lại hộ chị nhé – Yến nháy mắt.
– Tất nhiên rồi, chị đã có công mang đồ ăn đến tận nhà rồi còn gì – nó cũg cười mỉm.
Anh nó cùng chị Yến đã ra phòng khách, nó lén nhìn theo lưng hai
người rồi tự nhiên thở hắt ra, sao nó cảm thấy khó chịu vậy nhỉ, bỗng
nhiên nó thấy nghèn nghẹn ở cổ. *ah nóng!!* nhiệt độ ở nồi soup làm nó
giật mình trở về thực tại.
– Anh hai!! chị Yến ơi xuống ăn!! xong rồi này – nó thông báo.
– ừa anh chị xuống ngay!- Yến hăm hở lôi anh nó xuống.
Nó đã dọn xong đồ anh ra bàn, nó ngước lên mỉm cười thì nụ cười bỗng
vụt tắt khi thấy chị Yến đang nắm lấy tay anh nó mà kéo đi. Trong suốt
bữa ăn hôm đó anh nó chỉ nói cười với chị Yến mà không thèm nhìn nó lấy
một cái, nó thấy như tim nó bị cái gì đó chặn lại.
– Em ăn xong rồi, rửa chén là phần của hai đó nhá-nó cố gắng vui vẻ.
– ừ – anh nó đáp lạnh lùng.
Nó bước lên phòng, mắt cay nóng, tại sao nó lại thấy tệ như vậy nhỉ,
khó chịu thật, vừa mở cửa phòng ra nó cảm thấy thứ nước nóng hổi đã lăn
dài xuống hai má nó, phải, nó khóc, chính nó còn chẳng biết tại sao mình khóc, nó nằm lên giường nước mắt cứ không ngừng trào ra trong chốc lát
đá ướt một bên gối, chốc chốc nó lại nghe thấy tiếng nói cười của hai
người kia làm tim nó thắt lại, nó cứ khóc, khóc, khóc cho đến khi chìm
vào giấc ngủ vì mệt.
Sáng hôm sau…
Hôm nay nó dậy sớm hơn mọi ngày, mắt nó sưng lên mất rồi, anh nó vẫn
chưa dậy, nó nhanh chóng ra khỏi nhà, không biết vì sao mà nó muốn tránh mặt anh nó.
Nó đi bộ đến trường, dù sao cũng còn sớm, đang cố gắng quên đi chuyện hôm qua bằng cách hít thở bầu không khí trong lành buổi sáng thì
**kétttttt…**-một chiếc mô tô đỗ xịch chắn ngang trước mặt nó, mặt đường bị ma sát đến nỗi hiện rõ một quệt đen.
– Tính giết người à- nó hét lên đầy phẫn nộ.
Trên chiếc xe mô tô, anh chàng lạ mặt từ từ bỏ chiếc mũ bảo hiểm full face ra hất hất tóc đẹp mê hồn.
– là Nam hả – nó trố mắt.
– sao? Đẹp rạng ngời luôn phải hông? – Nam vuốt tóc sang một bên với bộ mặt phởn không thể tả.
– khùng! – nó trả lời gọn lỏn làm cảm xúc Nam hạ xuốg âm vô cực.
– lên tui trở đi – Nam ra vẻ mặt hào phóng.
– mà nhà ông gần đây hả? sao ông đi đường này? – nó nghi ngờ hỏi,
chẳng là hồi nhỏ cậ