
br/>
- Tôi ngoại tình, cô cũng không kém. Chúng ta không ai nợ ai!
Thanh Phong vừa nói vừa chống tay đứng lên. Tôi vẫn còn quỳ trên mặt
đất, không thể phản ứng được gì. Lời nói của anh như lưỡi dao đâm vào
tim tôi. Tôi không biết tại sao mình lại đau như thế. Vẫn ngỡ rằng dù
anh có làm gì, tôi đều không quan tâm. Ngay cả khi anh làm tổn thương
tôi, tôi vẫn có thể dửng dưng đợi vết thương từ từ liền sẹo. Tôi nhìn
theo bóng lưng bước ra khỏi cửa, hình ảnh nhoè dần bởi nước mắt. Tôi cứ nhìn như thế, đến khi có cảm giác cả người được một lực đỡ lên. Tôi
chầm chậm quay đầu lại nhìn Hải Lâm.
- Anh xin lỗi!
- Anh về đi. Em muốn yên tĩnh. – Tôi lách người khỏi anh, bước vào phòng đóng cửa lại
---------------
Tôi bị cơn đau nơi bụng làm cho tỉnh giấc. Cơn đau từng đợt từng đợt kéo
tới làm cho cả người tôi run rẩy. Tôi thật sự hoảng sợ, vì tôi không
biết đứa bé có bị gì hay không. Nhưng đầu óc tôi không thể suy nghĩ gì
cả, thật sự rất đau đớn. Mồ hôi túa ra như tắm. Tôi cắn chặt môi, cố
gắng với tay lấy điện thoại, gọi vào một số trong danh bạ. Tràng chuông báo vang lên. Rốt cuộc cũng có người bắt máy
- Làm ơn…Đau quá…- Chỉ kịp thốt ra như thế, trước mắt tôi đã là một màu đen kịt.
Tôi ngất đi
-----------------
- Bạch Vy! Bạch Vy! Tỉnh lại đi!
Tôi cảm giác có người bế thốc tôi lên. Tôi cố gắng mở cặp mắt nặng
trịch nhưng không được. Chỉ nghe người đó gọi tên tôi. Giọng nói rất
quen thuộc, thật sự rất quen thuộc. Nước mắt tôi khẽ rơi xuống. Nếu
thật sự lúc này tôi phải chết đi. Người đó có đau lòng, có ân hận hay
không?
Tôi nặng nhọc mở mắt, phải khó khăn lắm tôi mới thích ứng được với ánh
sáng ngoài cửa sổ. Tôi không biết mình đã hôn mê bao lâu rồi. Đưa tay
sờ lên bụng, con tôi sẽ không sao chứ. Nếu tôi ngủ lâu như vậy, nó có
bị ảnh hưởng gì không. Trong lúc tôi đang cố gắng suy nghĩ thì một bóng đen từ từ bước tới giường. Lúc này đây tôi mới phát hiện anh đã ngồi
trên ghế sofa từ rất lâu. Cặp mắt của anh trũng sâu, có cả quầng thâm
mờ mờ. Trên cánh tay còn quấn một lớp băng trắng.
- Em muốn gặp bác sĩ… – Tôi nhìn cánh tay anh, rất muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi quan tâm tình hình của con mình hơn
- Tôi nghĩ không cần thiết đâu. – Giọng nói của anh thật lạnh lùng
- Anh nói vậy là sao?
- ……
Một linh cảm không lành xẹt ngang qua đầu tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.
- Đứa bé…- Tôi lắp bắp
- Mất rồi!
‘‘Oành’’
Một tiếng nổ chát chúa vang lên trong đầu tôi. Tôi không tin, làm sao mà
con tôi có thể ra đi như vậy. Tôi đau đớn nhìn người đàn ông trước mặt. Từ đầu đến cuối, anh không hề lộ ra vẻ thương xót. Ánh mắt lạnh lùng
chiếu thẳng vào người tôi.
- Anh nói láo! Tôi muốn gặp bác sĩ.
Tôi giật những ống dây nhợ đang gắn trên người mình, cố gắng rời khỏi
giường nhưng tôi hoàn toàn không có sức lực. Hai chân không nghe theo sự điều khiển, tôi vừa cố đứng lên thì ngay lập tức ngã khuỵu xuống. Bất lực. Tôi chỉ có thể áp người lên sàn nhà mà gào khóc. Đau đớn, nỗi đau như hàng vạn mũi kim đâm lên người tôi.
- Sao anh lại để bệnh nhân như vậy! – Một giọng nói trách móc vang lên
Tôi được một y tá đỡ lên giường. Cùng lúc đó có một vị bác sĩ bước vào.
Tôi nhìn ông ta, là người đã thông báo tôi có thai. Tôi nắm chặt tay
ông, ánh mắt van lơn ông nói cho mình biết chuyện gì đã xảy ra. Vị bác
sĩ vỗ vỗ lên tay tôi, lắc lắc đầu.
- Xin lỗi. Đứa bé không thể giữ được. Sức khoẻ của cô quá yếu….
Tôi hoàn toàn chết lặng. Tôi không còn biết phải phản ứng thế nào. Tôi
muốn gào lên, hét to lên nhưng cổ họng lại không thể mở ra. Tôi muốn
khóc nhưng trước mắt đã là một màu tối đen. Tôi không nhìn thấy gì, và
thật sự tôi muốn mình mãi mãi không còn cảm nhận được gì. Đến lúc đó
mọi đau đớn sẽ dừng lại, không còn lan rộng khắp người tôi nữa
-----------------------------
Cuối cùng tôi cũng phải tỉnh lại. Tôi mở to cặp mắt ráo hoảnh nhìn lên trần nhà. Em trai đau lòng nắm chặt tay tôi. Đột nhiên Hoàng Khải đứng lên, bước về phía cửa
- Anh về đi! Chị tôi không muốn nhìn thấy anh!
Tôi đưa mắt về phía tiếng nói, chỉ nhìn thấy dáng người cao lớn của em
trai. Người kia đang cố lách qua người Hoàng Khải bước vào trong. Tôi
không biết anh đến thăm tôi làm gì. Chỉ cần nhớ tới ánh mắt lạnh lùng,
bộ dáng vô tình của anh, tôi lại cảm thấy rất uất hận
- Khải, cho anh ta vào đi!
- Chị hai! – Hoàng Khải bất mãn lên tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước ra ngoài
- Anh tới đây làm gì? – Tôi nói với người đang đứng ngay chân giường
- Tôi cần một câu trả lời…
- Câu trả lời? – Tôi ngạc nhiên
- Đứa bé là con của ai?
- Đứa bé…Anh nghĩ nó là con của ai? – Một nỗi chua chát tràn ngập trong lòng tôi. Anh làm sao có thể đặt một câu hỏi như thế
- Tôi không biết…
- Anh có bao giờ nghĩ tới việc nó là con của a