
ẽ gì lại kết thúc trong bẽ bàng nhục nhã. Vì gì ư? Một chữ
Tình. Tình là gì mà khiến ta lụy, ta khổ, ta si... Yêu mà điên mà hận thế
sao... A ha ha cái cõi đời điên dại này, ta phỉ nhổ, ta khinh miệt. Còn chi đâu
mà luyến mà say.
Gió trên cao vù vù thổi khiến vòng siết vô hình nới lỏng từng
chút.
Đôi cánh tay dang rộng... như một con chim đang sải cánh chờ
bay. Và rồi cũng đến lúc, một cái nhún nhẹ nhàng đã tung ngửa mình vào không
trung bao la... như nhành hoa tuyệt sắc mà kiêu sa nay rũ héo tàn phai và để
gió nâng nhẹ. Rơi... rơi như xuyên. Sức ép chân không ào ạt rú rít. Bầu trời
trên kia vẫn xanh ngập đôi mắt.
Dấu chấm hết cho một giai nhân má hồng… một tuyệt sắc cao
sang nay cũng rã tan và trở về với hư không.
Na được xuất viện khi tinh thần cô đã khá hơn, nhưng sự ác cảm
với anh vẫn không hề thuyên giảm.
Cô giờ như một đứa trẻ được nâng niu, chăm bẵm từng li từng
tí. Trừ Vĩnh Uy ra mọi người thay nhau vừa lo việc quán xá vừa trông Na. Anh gần
như phát rồ khi không được lại gần cô dù chỉ phút chốc.
Hôm ấy, như lệ thường cô đang nằm lăn qua lăn lại trên giường,
tâm tư vơ vẩn những gì chỉ mình mình rõ. Anh đứng cửa nhìn một lúc rồi quyết định
không thể để yên như vậy được nữa. Dù phải dùng biện pháp gì đi chăng nữa, dù
Na có không thích đi chăng nữa anh cũng sẽ ép cô phải chấp nhận anh, ép cô ở
bên anh. Người thắt nút cũng là người cởi nút, anh thề sẽ hóa giải sự rối ren
giữa hai người.
Vĩnh Uy bước vào, đóng cánh cửa lại. Lệ Na giật mình ngẩng
lên nhìn anh, vội vàng nhảy xuống đất, rúc vào một góc sát cạnh giường.
Anh vòng sang, ngồi lên phía giường Na đang trốn. Lặng im một
lúc rồi anh trầm giọng: “Anh có phải ác quỷ đâu mà em cứ sợ thế hả?”
Na vẫn rúm ró, cố thu mình nhỏ hết mức. Nét mặt cô thể hiện
rõ sự không vui như đứa trẻ vừa bị mắng.
Vĩnh Uy đưa cánh tay dài kéo cô ngồi lên lòng mình. Na bối rối
quẫy ra nhưng anh đã dùng sức ghì chặt khiến cô không thể cựa nổi. Anh dùng
ngón tay vuốt ve lên bầu má trơn mịn của cô, thầm thì:
“Nghe này! Đừng có xua đuổi anh nữa được không! Anh thực sự
cảm thấy rất tổn thương khi em cứ đối xử với anh như vậy. Ừ thì anh biết mình
sai nhưng em đừng có trừng phạt anh bằng cách này chứ.”
Nhưng mặc anh có nói bao nhiêu lời ngọt nhạt Na vẫn cau mày,
thở hắt bực bội, thậm chí mắt còn long lanh muốn khóc.
“Đừng có khóc. Xin em đấy!”
Càng nói đừng thì nước mắt càng rơi, chẳng mấy chốc đã thành
cơn thổn thức. Nhưng anh vẫn không buông cô ra mà cuộn chặt hơn vào lòng mình.
Không thể và không muốn kìm nén, anh đưa môi hôn lấy hôn để những giọt nước mắt
trên gương mặt cô. Từng giọt tuôn đến đâu, làn môi mềm gợi cảm hứng trọn đến
đó. Mê mệt, tham lam miết lên từng mi ni da hồng thơm mát.
Khi anh chạm đến môi cô, Na nhe răng cắn một phát lên môi
anh. A một cái, anh lườm cô tóe lửa rồi cắn trả đau hơn. Na sợ quá đành ngậm
môi để anh cuốn lấy, nuốt trọn cả hơi thở. Khiến cô ngập ngụa trong ngây đơ, tê
dại.
Hai đôi môi vẫn dính sát nhau, dây dưa qua lại không rời.
Như để bù lại những chiếc hôn rơi rớt thảm thương đâu đó khi hai người xa cách.
Tiếng cạch nơi cửa, đồng loạt cả ba người đứng trước lối
vào.
Na vẫn trong tư thế được anh bế ngửa. Cảnh tượng đập vào mắt
đủ mãn nhãn.
Ông Thụy e hèm mấy tiếng. Vú Lan trố mắt nhìn và Mỹ Hà thì
che miệng xuýt xoa.
Nhưng Vĩnh Uy vẫn mải miết việc mình, chẳng bận tâm có ai
hay không có ai đang nhìn.
Vú Lan bực quá kêu lên: “Cái thằng này! Có thôi đi không!”
Bà vẫn giận Uy vì anh đã bỏ rơi Na lúc cô đang cần anh nhất.
Thế mà không để tâm đến lời vú anh tiếp tục công cuộc chiếm
hữu của mình.
Làm cho ba người hóa tượng lúc lâu, khi ấy mới dừng, xong
còn luyến tiếc vơ vét nốt lần cuối mất gần chục giây rồi mới ngẩng đầu nhìn họ.
“Mấy người không còn chuyện gì để làm hả?”<>
Vú Lan sầm mặt, “Con bé còn đang ốm đấy nhé. Sao cậu dám làm
thế hả?”
Chưa cần bàn bạc và thống nhất cũng như sự đồng ý của ai
Vĩnh Uy tuyên bố thẳng thừng: “Tiện đây cũng thông báo luôn, cháu sẽ đưa Na về
nhà mình, tự cháu sẽ lo mọi việc chăm sóc cô ấy.”
“Cái gì? Cậu điên đấy à?”
Và thế là cuộc tranh cãi nổ ra. Vú Lan cho rằng Uy có vấn đề
khi anh định một mình trông cô. Uy bảo vệ đến cùng lý lẽ của mình, rằng anh làm
được và sẽ tốt hơn cái cách để cô sống trong cảnh đông đúc và lộn xộn này.
Trong khi đó Na vẫn im thít, mặt đỏ gay và như tự cảm thấy xấu
hổ nên cứ giấu mặt vào lồng ngực anh.
Ông Thụy đành lên tiếng can thiệp: “Thế này đi, để Na về sống
ở biệt thự, mọi người đương nhiên sẽ sống cùng Na, quây quần và chăm sóc lẫn
nhau. Thế nào?”
Đa số thấy ý kiến rất phải duy chỉ có Vĩnh Uy vẫn ngang bướng
lắc đầu, khiến vú Lan bực quá phải chỉ tay quát: “Này! Cậu vừa phải thôi. Tôi
nói cho biết, cậu với con bé Na vẫn chưa chính thức là vợ chồng đâu nhé, đừng
có để nó xấu mặt khi phải vác xác về ở với c