
ậu mà danh không chính, ngôn không
thuận!”
Vĩnh Uy chỉ nhếch môi khinh khỉnh không đáp, anh rút từ túi
quần ra một cuốn sổ nhỏ kẹp đủ các giấy tờ chứng nhận kết hôn ném phịch ra giữa
giường để mọi người trông rõ.
Tất cả ớ ra một lúc, rồi sau Mỹ Hà phải ghé tai vú thầm thì:
“Anh ấy ngang lắm, vú phải nhẹ nhàng mới được.”
Cùng khi ấy điện thoại Vĩnh Uy đổ chuông. Người gọi đến là
Tiêu Vũ Bội. Qua cuộc nói chuyện, Vũ Bội cho biết gia đình cô là người gốc Hoa
và có nghề thuốc gia truyền, nhiều phương thức bí truyền chữa bệnh rất hiệu
nghiệm; cô nói hiện giờ có một bài thuốc rất phù hợp với bệnh tình của Na, biết
đâu thử xong sẽ có công hiệu.
Nghe vậy anh không chần chừ liền đưa Na đến đó.
***
Đỗ xe trước hiệu thuốc của ông nội Vũ Bội nằm trong khu phố
chuyên về đông y dược, Vĩnh Uy dẫn Na vào trong.
Bên trong cửa hiệu không một bóng khách. Hai bên tường, tủ
thuốc với các ngăn gỗ nâu bóng choán kín và vươn cao chạm trần. Một quầy thuốc
trải rộng mé trái bày la liệt các vật dụng cân, đong.
Vũ Bội vén rèm bước ra từ hành lang kế. Sắc diện cô hơi tái,
không còn vẻ sáng rạng như thường thấy, mái tóc kẹp gọn một bên. Thấy hai người,
cô khẽ nở nụ cười, chào: “Hai người đến rồi hả! Vào đây đi!”
Vũ Bội dẫn anh và cô đi sâu vào gian phía trong. Khi Uy hỏi
tại sao tiệm vắng vẻ thế, người đi đâu hết rồi cô trả lời ông nội mình đi bắt mạch
ở xa, tạm thời đóng cửa, cô đã mượn chìa khóa đến đây.
“Cảm ơn cô đã hết lòng vì Lệ Na!”
“Có gì đâu, coi như để bù lại những việc anh Na...” Vũ Bội
nghẹn lời không thể nói hết cái tên ấy.
Vĩnh Uy nhìn biểu hiện của cô gái cũng không khỏi cảm thấy
ái ngại, thông cảm. Chỉ vì cô đã đặt nặng tình cảm vào kẻ vô nhân tính ấy.
Na được đưa ngồi xuống bên cạnh bộ bàn chuyên dùng vào việc
bắt mạch.
Vũ Bội đi vào gian trong nữa và trở ra mang theo bát thuốc mới
đun xong. “Trong lúc chờ hai người tôi đã đun sẵn rồi. Cho cô ấy uống luôn lúc
còn nóng mới tốt.”
Vĩnh Uy giằng lấy bát thuốc Vũ Bội đang định tự mình cho Na
uống, anh hít hà mùi vị tỏa ra theo làn khói rồi hỏi cặn kẽ có những vị gì
trong này.
Vũ Bội tường tận liệt kê ra từng vị thuốc đông y.
“Tôi sẽ thử trước.” Nói rồi anh liền nâng bát thuốc lên uống
một ngụm nhỏ.
Nét mặt Vũ Bội xanh xám, đóng băng, cô đứng im siết hai nắm
tay vào nhau.
Không khí chợt trầm lặng, cả một khoảnh khắc dài lắng đọng...
Và rồi... bát thuốc rơi xuống vỡ choang... Vĩnh Uy vật ngã.
Nằm lăn lộn dưới nền đất, cơ thể anh co quắp lại mồ hôi tuôn đầm đìa. Đau quá,
máu huyết sục sôi bỏng rát, hơi thở nghẹn lại, khí huyết như bị một vòng sắt
thít chặt lấy…
Vũ Bội gào lên, mắt cô ta trợn ngược “Mã Tiên Tử đấy, anh sẽ
không sống được đâu, đó là sự trừng phạt! AAAA... Tại sao chứ? Đứa bé trong bụng
tôi phải làm sao đây hả??? Các người có hiểu được cảm giác mất đi người yêu
thương thế nào không...” nước mắt nhòe nhoẹt trên gương mặt đã từng dịu hiền biết
bao, “Tôi sẽ cho các người biết.”
Cô ta với lấy con dao trên bàn thái thuốc, hai bàn tay nắm
chặt cán, đâm bổ thật lực xuống thân hình Vĩnh Uy đang vật vã.
Anh lật người né tránh, con dao đâm trượt xuống nền.
Trong lúc đó Lệ Na nãy giờ vẫn ngồi khép nép, trông cảnh tượng
ấy sợ quá bật khóc nức nở.
Vũ Bội tiếp tục lao tới, cô ta gần như phát điên. Vĩnh Uy lật
bên này, tránh bên kia nhưng lồng ngực anh đang muốn nổ tung, cơ hô hấp thắt lại
từng cơn.
Lệ Na gào dữ hơn, cô đứng bật dậy, lao đến đẩy Vũ Bội một
cái thật lực. “Không được... không được làm thế...”
Vũ Bội vì đang trong cơn điên loạn, bị đẩy bất ngờ nên chới với
ngã uỵch.
Không để cô ta kịp định thần, Na với lấy cái lia sàng thuốc
bằng nhôm quật túi bụi lên người cô ta. Vũ Bội bị cạnh sắc đâm trúng thái dương
lập tức bất tỉnh.
Na quỳ xuống bên anh, nước mắt lã chã, vừa lay người anh vừa
kêu gào ầm ĩ: “Anh đừng có chết! Hức hức!!”<>
Gương mặt Vĩnh Uy nhăn nhó, đẫm ướt. Thều thào khó khăn:
“Em... gọi cấp cứu... Khoan! Tìm Cam Thảo Dây… có thể tạm thời... giải độc.”
Cơ bắp cuộn lên cương cứng, đau đớn vô cùng nhưng nhìn cô chạy
lăng quăng tìm thuốc anh vẫn nở nụ cười sung sướng. “Yên tâm... anh chỉ nhấp
chút... chắc không đến nỗi tử vong đâu.”
***
3 tháng sau…
Na thoăn thoắt luôn tay lau dọn quầy bar cho sáng loáng và
không ngừng trò chuyện cùng Mỹ Hà.
“Bi kịch là ở chỗ tớ yêu quá nhiều, quá nhiều so với tình cảm
của anh ấy.”
Mỹ Hà quay quay thân hình mũm mĩm trên ghế cao sát quầy,
nghe vậy chắp tay: “Bà cô của tôi ơi! Tình yêu thì không thể đem ra đong đo cân
đếm nặng nhẹ được. Cậu yêu anh ấy vô biên đúng không? Vậy sao dám chắc được anh
ấy yêu cậu có giới hạn cơ chứ?”
“Có đấy. Nếu có bất cứ biến cố gì xảy đến anh sẽ sẵn sàng rời
bỏ tớ ngay. Tớ thì không chắc mình có thể làm được như vậy.”
“Hừm!” Mỹ Hà lắc đầu chẹp miệng, chị thua cái cô