Em Vẫn Chờ Anh

Em Vẫn Chờ Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324914

Bình chọn: 8.5.00/10/491 lượt.

nàng này.

Hai cô gái chuyển sự chú ý sang hai vị khách bên chiếc sát hồ
đang trò chuyện sôi nổi. Duy Khang cất tiếng cười vui vẻ khi nghe cô tiến sĩ
Akiko Inoue xinh đẹp kể một câu chuyện thú vị nào đó.<>

Tiến sĩ Inoue thuộc viện nghiên cứu thực vật Nhật Bản đến Việt
Nam trong một cuộc hội thảo hợp tác giữa hai nước về dự án gây giống gen một số
dược thảo quý hiếm. Tình cờ trong lần ghé quán đã gặp Duy Khang, biết anh rất
am hiểu văn hóa Nhật nên cô cũng cởi mở và muốn biết thêm về anh. Sau đó dần dà
mối quan hệ giữa hai người trở nên tốt đẹp hơn, họ khá tâm đầu ý hợp.

Duy Khang rời khỏi bàn, lại chỗ hai cô gái. Mỹ Hà thấy anh
nháy mắt, biết ý vội tránh đi cho họ nói chuyện.

Duy Khang cười hiền nhìn cô, ánh mắt xao động có chút lưu
luyến. Lệ Na cũng chợt cảm thấy xúc động.

Khang mở lời: “Hai ngày nữa Akiko sẽ về Nhật, anh quyết định...
sẽ đi cùng cô ấy. Ưm... cơ quan cô ấy có lời mời... à ờm…”

Na bật cười, cô thừa biết anh chỉ viện cớ, quan trọng là đổ
cô gái duyên dáng ấy rồi. Na rất mừng khi anh tìm được hạnh phúc cho riêng
mình.

“Không cần đi tiễn anh đâu, tạm biệt ở đây là được rồi, anh
ghét cái cảnh chia ly mùi mẫn lắm.”

“Hic... anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!” Chưa gì mắt cô đã hoe
đỏ.

Anh dang tay. “Lại đây cho anh ôm em gái một cái nào!”

Một cái ôm siết tình cảm, chất chứa nhiều cảm xúc với những
kỷ niệm trộn lẫn. Sự chân thành đong đầy từ trái tim đến trái tim sẽ luôn nâng
đỡ và vun đắp sức mạnh cho mỗi người trên con đường phía trước.

***

Đường thênh thang trải dài, gió trong veo gợi lên mùi giòn
tan từ những đám lá xào xạc sắp lả tả bay.

Anh và cô sánh bước bên nhau, tay nắm chặt tay thả hồn theo
tiết trời dìu dịu, trong lành.

Vĩnh Uy đang ngước nhìn lên một vòm nắng tụ tập, nô đùa trên
chạc cây; đột nhiên anh nói: “Anh sẽ không trả lời cái suy nghĩ ngốc nghếch của
em đâu.”

Na nhìn anh ngạc nhiên.

Uy quay sang lườm cô. “Cô mập đã kể hết cho anh nghe rồi. Em
thật là… Tối nay về em sẽ chết với anh!”

Lệ Na chưa kịp có phản ứng gì trước lời đe dọa của anh thì
chợt có hai bóng tròn như hai cơn lốc đậu trên chiếc xe đạp chạy vù qua, còn
kèm theo điệu cười khành khạch hòa lẫn.

Vĩnh Uy nhíu mày nhìn theo. “Trông quen nhỉ?”

“Ớ, Mỹ Hà đó mà.”

“Thế tên đằng trước là ai?”

“Anh ta dạo này rất hay đến quán mình, nghe nói là huấn luyện
viên Judo. Ô bảo sao mà nàng ấy dạo này phấn khởi thế hi hi ra là…”

Anh và cô cùng bật cười vui vẻ, âm trầm ấm và trong trẻo hòa
lẫn tấu lên những khúc yêu tuyệt vời.

Ngoại
truyện

22 năm sau

Phòng làm việc ấm áp sang trọng với thứ hương trầm dịu nhẹ tỏa
ra từ những thớ gỗ mịn màng. Người đàn ông hơn 50 với mái đầu điểm bạc ngồi trầm
ngâm lặng ngắm những kỷ vật của người cha quá cố. Những dòng hồi tưởng ùa về rõ
nét trong tâm trí như thể mới đây.

Cũng căn phòng này, người cha già mệt mỏi tựa mình trong chiếc
ghế bành êm ái. Chậm rãi buông những lời trầm buồn:

“Mọi thủ tục pháp lý cần thiết về việc chuyển giao quyền điều
hành đã xong đâu đó cả rồi. Ba chỉ muốn dặn dò con một số việc nhỏ nữa thôi.
Sau đó... ba muốn chúng ta không nhắc gì đến công việc nữa nhé!”

“Ba không cần làm thế đâu ba. Con...” Vĩnh Uy không biết phải
nói sao.

Ông Thụy hiểu được khúc mắc trong lòng Uy, lặng một thoáng
ông nhẹ nói cho anh an lòng: “Ta phải nói lại bao nhiêu lần nữa đây. Dù thế nào
đi chăng nữa con vẫn là con trai của ta, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi. Hơn
nữa, ta giao lại toàn bộ quyền hạn cho con không phải vì một lý do nào khác, mà
chính bởi tài năng của con. Con giỏi giang hơn ta nhiều. Và quan trọng hơn hết
con có một tấm lòng thật đáng quý. Trước đây con đã chứng tỏ sự nhân đạo của
mình trong cách đối xử với người cha đã nuôi dưỡng Lệ Na. Càng nghĩ về chuyện
đó ta càng cảm thấy hổ thẹn...”

Đã lâu rồi ông Vĩnh Thụy mới nói nhiều như hôm nay, như thể
muốn trút hết mọi nỗi niềm, như sợ sẽ không còn nhiều thời gian để trải lòng nữa...

Thu gọn lại mấy chồng báo cũ có in ảnh vị cố chủ tịch tập
đoàn Cao Kiến. Vĩnh Uy xếp ngay ngắn lại, nhấc mình dậy đặt gọn gàng lên kệ tủ
đặt hồ sơ và giấy tờ. Dáng người trung niên vẫn ngời nét phong độ với sống lưng
thẳng băng.

Cánh cửa mở rộng sau tiếng cạch. Vĩnh Uy giật mình quay lại,
tự do mở cửa mà không phải báo trước chỉ có thể là Lệ Na thôi.

Vợ Uy đứng đó, thân hình người phụ nữ tuổi hơn 40 vẫn mặn mà
một nét đẹp mảnh mai như thời con gái.

Lệ Na lên tiếng: “Mình có muốn chúng ta đi dạo một lúc trước
bữa ăn không?”

Vĩnh Uy nhoẻn cười nói: “Được!”

Họ khoác tay nhau dạo bước, ngang qua sảnh chính ồn ào tiếng
thằng út nghịch phá, vẫn bước tiếp không hề chú tâm như thể thế giới chỉ có
mình hai vợ chồng. Qua bãi cỏ thênh thang ngập nắng rộn tiếng người chuẩn bị
bàn ăn. Vú Lan với vẻ đạo mạo già nua đang bảo ban mấy đứa nhỏ tuổi.

Hai


Old school Easter eggs.