Teya Salat
Forget Me Not

Forget Me Not

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326451

Bình chọn: 8.00/10/645 lượt.

hay lắm, khi đã chán
chê rồi đem bán hai em qua biên giới cũng được khối tiền. Châu Phú Qúy nói bằng
giọng hù dọa.

Linh Lan nghe xong thì gật gù. Trò này xem ra cũng khá là vui,
chốc nữa thử đem ra áp dụng lên cái thằng mới đề xuất ý tưởng xem sao. Lưu Ly
quay sang cười nhạt.

- Đừng nói cho Linh Lan nghe mấy chuyện này. Chắc chắn chị ấy
đang nghĩ lát nữa sẽ đem ra áp dụng cho kẻ nghĩ ra đó.

- Hai đứa này đúng là lớn gan thật. Không biết tình cảnh hiện
giờ của mình sao? Thành Đạt cười nhạt vuốt má Lưu Ly. Cô bé kia nhăn mặt né
sang một bên như sợ bàn tay làm bẩn mặt mình.

- Thành Đạt, chúng ta thương lượng được không? Anh hãy thả tụi
tôi ra đi.

- Đổi lại? Thành Đạt khoanh tay nhìn cô bé cợt nhã.

Lưu Ly ngước khuôn mặt phúng phính đáng yêu như thiên thần lên
nhìn gã, đôi mắt trong veo khẽ chớp, cô bé mỉm cười nói bằng giọng trong trẻo
cực kì dễ thương.

- Tôi sẽ nói pappy gã chị Noong cho anh!

Thành Đạt nghe xong tối sầm mặt lại, cảm giác khó chịu buồn nôn
ùa đến khi Lưu Ly nhắc đến tai nạn đó, khi mà anh ta và con quái vật đó abcxyz.
Chịu không nổi gã chạy lại một chổ nôn thốc nôn tháo, mặt từ xanh chuyển sang
trắng bệch. Linh Lan phì cười. Châu Phú Qúy bên cạnh cũng che miệng. Thành Đạt
bị chọc giận tím mặt. Gã đi đến nắm cổ áo Lưu Ly gằn từng tiếng.

- Con nhãi ranh khốn kiếp. Tao sẽ cho mày nếm mùi. Quay sang
đồng bọn, gã cười nham hiểm.-Phú Qúy! Chẳng mấy khi tóm được hai mĩ nhân xinh
đẹp như vậy, sao không thưởng thức một chút đi.

Châu Phú Qúy nghe xong mừng lắm, nãy giờ gã chỉ chờ có câu nói
này thôi. Thành Đạt nắm cổ áo Lưu Ly xé toạc. Cô bé giật mình cố vùng vẫy,
nhưng cô đã bị trói chặt trên ghế, chạy trốn là không thể. Linh Lan ở sau lưng
cô cũng cố vùng mạnh ra. Rồi bàn tay bẩn thỉu lạnh ngắt của Thành Đạt luồn vào
trong áo của Lưu Ly. Cô bé vội co người lại như con ốc đang tìm cách trốn vào vỏ,
nhưng càng cựa quậy chỉ càng khiến sợi dây siết chặt cơ thể khiến cô đau nhói.

- Hổ Phách, Dương Vỹ!!! Lưu Ly la hét hoảng loạn.

Cánh cửa bị đạp đổ nhào vào trong. Hổ Phách lao vào đạp văng
Thành Đạt ra khỏi Lưu Ly, rồi cậu ra sức đạp vào bộ hạ của gã khiến cho gã gào
rú đau đớn. Châu Phú Qúy thấy vậy tái mặt, vội dừng việc mình đang làm, run rẫy
rút ra khẩu súng trong túi.

- Lưu Ly, Linh Lan, không sao chứ? Hoa Thiên cũng từ ngoài chạy
vào.

Sau một lúc đánh cho Thành Đạt một trận sống dở chết dở. Hổ
Phách cũng nguôi giận được phần nào. Cậu quay lại, thấy Châu Phú Qúy hai tay
run run đang chỉa súng vào đầu Linh Lan đe dọa.

- Bọn mày đừng làm bậy, coi chừng tao giết con nhỏ này đó.

Hoa Thiên vội khựng lại. Linh Lan cười nhạt. Rồi cô bất ngờ giơ
chân lên, đá văng cây súng sang một bên. Tiện thể đạp gã va vào tường. Mảnh váy
bị hất tung lên tình cờ lọt vào mắt Hoa Thiên.

- Màu dâu tây. Hoa Thiên lẩm bẩm rồi đi lại cởi trói cho cô. Linh
Lan phát vào đầu Hoa Thiên, sau đó đè mép váy xuống bức xúc.

- Là màu cà chua.

Hoa Thiên đưa tay bịt dòng máu đỏ rực đang chảy ra. Mặt đỏ bừng
bừng.

Hổ Phách và Lưu Ly thì ngây ngốc nhìn nhau. Màu dâu tây? Màu cà
chua là cái gì? Sau khi được giải thoát khỏi sợi dây cứng ngắc quấn chặt mình.
Lưu Ly mới xoa xoa cánh tay bé nhỏ đã đỏ ửng. Chiếc áo sơ mi của cô đã bị xé
bung vài chiếc cúc. Hổ Phách khoác tạm chiếc áo khoác của mình lên cho cô. Đúng
lúc đó, ở dưới nhà một loạt tiếng động ồn ào vang lên. Người của Thành Phong và
Thiên Dã đã kéo đến đang ra sức đập phá ngôi nhà và chăm sóc lũ thuộc hạ của
Thành Đạt.

Nhưng vào lúc mọi người không để ý. Ở dưới đất, Thành Đạt cố
gượng dậy, mở to đôi mắt tím bầm như gấu trúc ra, cánh tay run run rút ra khẩu
súng nhắm vào Linh Lan.

- Coi chừng!!!

Âm thanh chát chúa vang lên. Mọi người đều giật mình quay lại,
Hoa Thiên đang ôm Linh Lan dưới sàn, cánh tay đẫm máu. Thành Đạt thì cười gằn
từng tiếng hài lòng.

- Tao sẽ giết hết bọn mày.

Hổ Phách tức giận quay sang. Nhưng ngay lúc đó một con dao ngắn
từ ngoài cửa bay đến cắm ngập vào giữa lòng bàn tay gã. Tên này gào lên đau
đớn. Hổ Phách lập tức đá văng khẩu súng của nó ra một góc. Lưu Ly và Linh Lan
đỡ Hoa Thiên dậy, cũng may viên đạn chỉ trúng vào cánh tay của anh, nhưng có lẽ
khá đau, khuôn mặt Hoa Thiên tái nhợt.

- Lưu Ly! Em không sao chứ?

Lưu Ly ngước lên. Dương Vỹ đang từ ngoài cửa đi vào. Anh nhìn
Lưu Ly một chút và dễ dàng nhận thấy chiếc sơ mi của cô đã bị xé rách một
đường, ánh mắt anh càng trở nên lạnh lẽo tàn độc. Rồi anh chầm chậm đi đến
trước mặt Thành Đạt, cúi xuống rút con dao cắm ở bàn tay của gã ra. Tên này gào
lên vì đau, máu nhòe ra khắp sàn nhà. Dương Vỹ vẫn lạnh lùng nhìn gã, ánh mắt lạnh
lẽo vẫn chưa hài lòng. Rồi anh giơ con dao lên gằn giọng.

- Nếu bây giờ giết mày luôn thì thật dễ dàng cho mày quá.

Thành Đạt và Châu Phú Qúy nhìn anh run rẫy. Đôi mắt đen thẳm của
Dương Vỹ bây giờ đằng đằng sát khí như muốn nuố