Polly po-cket
Gấu ơi, giúp anh!

Gấu ơi, giúp anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325082

Bình chọn: 8.5.00/10/508 lượt.

ến nỗi đói khát như thế”.

Đuơng nhiên cô biết dù cô có cởi sạch đồ thì Từ Vĩ Trạch cũng sẽ không có
hứng thú. Nhung cô rất sợ Từ Vĩ Kính hiểu nhầm hai người họ làm gì đó,
kiểu công tử đào hoa như Vĩ Trạch, ở chung với anh còn giữ được sự trong sáng, chuyện này nói ra chẳng ai tin cả.

Thư Hoán dằn vặt giữa kỳ nghỉ dài sung sướng ở Tokyo với Từ Vĩ Kính, cuối
cùng nói: “Thôi, em không đi đâu. >_<” Tử Vĩ Trạch không nói gì
nữa, chỉ vuốt vuốt tóc cô rồi lại nằm xuống.. "Đúng rồi, Gấu Hoán.”
"Hử?" "Em với anh của anh…” Thư Hoán vội nói: "Em không thích anh ấy
đâu…” Từ Vĩ Trạch cười bảo: "Có tật giật mình à?". Thư Hoán lập tức đỏ
bừng mặt. "Đừng hẹp hòi thế.” Tử Vĩ Trạch chống tay vào một bên má,
"Tình sử của anh em đều biết cả, trước mặt em, anh không cố gì che giấu
cả, em cũng không cần giấu anh". "Mấy chuyện phong lưu của anh, em thèm
vào mà biết ấy! >□<” Ai mả thích đối diện với những thứ linh tính
như thế chứ. Tử Vĩ Trạch thấy mềm không được thì nhéo mũi cô, cười lạnh
và uy hiếp: "Mau nói, không nói thì anh sẽ hôn đấy!". "Cút ra!
>□<" “Hừ hừ hừ, hôn chỗ nào thì hay nhỉ..." Nói thật thì, tuy Từ
Vĩ Trạch mồm miệng leo lẻo nhưng nếu muốn tìm một người để tâm sự, so
vói những người bạn thân thì cô vẫn tình nguyện kể với anh hơn. "Nếu em
nói... anh không được cười em! T_T” Từ Vĩ Trạch nhanh chóng điều chỉnh
cho vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Anh không thế đâu, anh vẫn có nhân tính
mà\'. "Em... em hình như thích Từ Vĩ Kính rồi." Câu này vừa thốt ra,
xung quanh dường như yên tĩnh hẳn. Từ Vĩ Trạch chỉ nhìn cô, không lộ ra
vẻ khác lạ nào, chỉ hỏi: “Từ bao giờ?". "Hình như là... bắt đầu từ cái
nhìn đầu tiên. T_T” Từ Vĩ Trạch nhướng mày: "Tiếng sét ái tình? Ồ - cảm
giác này thường không đáng tin đâu". Thư Hoán tỏ ra khó xử: "Trước đây
em cũng không tin chuyện tiếng sét ái tình. T_T Nhưng đến giờ thì càng
lúc càng thích, hoàn toàn không thể kiểm soát, thực sự giống như bị ốm
vậy... T_T". Tù Vĩ trạch cười cười, một lúc sau anh mới nói: “Thế, em
thích anh của anh ở điểm nào?". "Em cũng không nói rõ được...", Thư Hoán khổ sở, "Chỗ nào cũng thích, T_T tất cả đều...". Tứ Vĩ Trạch không nói
nữa. Thư Hoán xấu hổ nằm sấp xuống mặt cỏ, "Haizzz, anh... anh có phải
nghĩ rằng em không biết tự lượng sức không? Em biết em và gia đình anh
cách nhau quá xa...", "Cũng không phải..." "Những thứ ngoài bản thân,
vốn dĩ đã không phải là thứ quan trọng nhất." Hiếm khi anh khoan dung
như thế Thư Hoán cảm động đến mức suýt khóc. Sau đó Từ Vĩ Trạch đẩy cô
nằm lật lại như lật ngửa một con rùa, cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của cô: "Em thật sự thích anh của anh à?". Thư Hoán buồn rầu "vâng" một
tiếng, "Từ Vĩ Trạch, anh có thể giúp em không?". Từ Vĩ Trạch lại nằm
xuống, hai tay gối sau gáy: "Giúp em? Anh nghĩ đã...”. Thư Hoán căng
thẳng chờ đợi, lại thấy anh nhắm mắt như đang nghỉ ngơi, một lúc sau
chẳng thấy động tĩnh gì, chỉ có hơi thở dần trở nên đều đều, bất giác
thẹn quá hóa giận lắc mạnh anh: "Vĩ Trạch, đừng ngủ vào lúc này chứ!".
Từ Vĩ Trạch cười, mở mắt, kéo cô lại: "Giúp, nhưng không thể giúp không
công được". "Anh cần điều kiện gì?" Từ Vĩ Trạch thuận thế bế cô lên
người, cười mờ ám: "Phải xem em có thành ý không, có nguyện trả bằng cơ
thể, cưỡi...". Thư Hoán đập túi bắp rang lên mặt anh: "Đồ biến thái, anh muốn gì?>□<”.

Từ Vĩ Trạch sờ mũi: "Anh chỉ muốn em cưỡi... xe chở anh về nhà thôi mà, em nghĩ đi đâu thế?".

Thư Hoán đành ra sức đạp xe chở Từ Vĩ Trạch về nhà. Cái tên đại thiếu gia
vô nhân tính ấy ngổi thoải mái phía sau hưởng phúc, trên đường về còn áp mặt vào lưng cô, không biết có phải đã ngủ thiếp đi hay không.

Hai hôm sau lại đưa Từ Vĩ Trạch ra sân bay, lần này là Thư Hoán tự nguyện.
Dạo này Từ Vĩ Trạch không được vui vẻ lắm, ngay đến cả tâm trạng của Thư Hoán khi đi tiễn anh cũng có phần sa sút. Nghĩ tới chuyện anh luôn phải rời xa bạn bè người thân, đến một nơi xa lạ để làm việc là cô lại thấy
anh thật sự rất vất vả.

"Đừng buồn bã nữa, Miêu Miêu gần đây cũng muốn rủ em cùng đi du lịch Tokyo,
đến lúc đó sẽ thăm anh. Trong nước anh muốn ăn gì, chỉ cần qua được trạm kiểm soát là em mang giúp anh."

Từ Vĩ Trạch cười, xoa đầu cô: "Vậy anh đợi em".

Lần này Thư Hoán không phải chỉ lừa anh để an ủi, cô và bạn thân Nhan Miêu từ lâu đã mê mẩn chuyện đến Tokyo mua sắm rồi.

Thiên đường mua sắm Tokyo dù sao cũng không phải là hư danh, những thứ hai
người muốn mua liệt kê ra đã dài hơn một mét. Từ quần áo giày dép đến mỹ phẩm, từ manga đến đồ điện tử nhỏ xinh, khu mua sắm Ginza thì càng
khiến người ta xiêu lòng, nên việc tiết kiệm đủ chi phí cơ bản cũng tiêu tốn mất của họ một khoảng thời gian kha khá.

Hai người cùng đi, Nhan Miêu đã làm xong visa, sạc đầy pin cho máy phiên
dịch, lại thêm cả cảm giác về phương hướng siêu mạnh của mình. Ngôn ngữ
không thông còn mù đường như Thư Hoán thì phụ trách đặt vé máy bay và
khách sạn, suốt ngày cô bò lên mạng tìm kiếm xem có chỗ nào giảm giá vé
máy bay, so sánh mức giá của các khách sạn, cố gắng tìm chỗ rẻ nhất.