
Vĩ Kính thì số tiền tiêu vặt một trăm ngàn yên cũng đã là vô cùng rộng
rãi rồi, đổi sang cũng hơn bảy ngàn tệ, có thể mua được rất nhiều thứ ở
cửa hàng mỹ phẩm, cơ bản bằng một nửa số tiền cô mang theo.
Thư Hoán nghi ngờ mình đã nhìn nhầm, đếm dư ra một số 0 chăng, nhìn một
trăm ngàn thành một triệu. Nhưng đối phương đã giúp cô đếm xong: "Tổng
cộng là một triệu yên Nhật, xin cô giữ lấy".
Trong tích tắc mặt Thư Hoán đỏ bừng, cắn chặt môi, ngay cả tay cũng đang run lên nhưng không phải vì vui sướng.
Cô muốn khóc. Nếu Từ Vĩ Kính ở trước mặt, chắc cô sẽ khóc òa lên mất.
Cô muốn xin anh đừng đối xử ân cần với cô như thế. Nếu không cho dù cô
biết mình hoàn toàn không có khả năng nhưng cũng sẽ hoang tưởng bậy bạ.
Một sự giày vò dịu dàng.
Nhân viên phục vụ đã mang hành lý đến phòng, vừa đóng cửa, Nhan Miêu đã
bắt đầu xúi giục: "Đàn ông tốt như thế, cậu mau tóm lấy anh ấy đi!".
"Cậu có cần thấy tiền là sáng mắt thế không? T_T"
"Không chỉ là vấn đề tiền bạc, sự chu đáo của anh ấy mới là hiếm có.
Người đàn ông sợ tớ không đủ tiền dùng, đặc biệt chuẩn bị tiền tiêu vặt
chắc cả đời này tớ sẽ chẳng bao giờ gặp được."
Thư Hoán khổ sở trùm chăn lên đầu: "Anh ấy chỉ thích chăm sóc người khác thôi, đối với người nhà anh ấy cũng thế mà".
"Cậu đừng có tự lừa mình dối người nữa."
"Tó nói thật, haizzz..."
"Có người đàn ông nào lại chịu tốn tâm sức vì một cô gái mà không có ý đồ gì không chứ?"
Cô cũng hy vọng Từ Vĩ Kính có ý đồ với cô nhưng dạng đàn ông như anh, muốn gì có đó, có sa sút đến nỗi có ý đồ với cô không?
"Anh ấy rất coi trọng tình cảm với bạn bè và người nhà, nên..."
Nhan Miêu lắc lắc cô: "Tỉnh lại đi, đừng lừa gạt bản thân nữa, rõ ràng là anh ấy quan tâm đến cậu".
Thư Hoán khó mà giải thích. Cô rất muốn ôm ấp hi vọng như những cô thiếu nữ nhưng gương mặt thiếu cảm xúc của Từ Vĩ Kính thật sự rất khó để
người ta có được dũng khí ấy.
Quy mô khách sạn tuy nhỏ nhưng tinh tế cổ điển và không đông đúc, nằm
ngay giữa trung tâm thành phố huyên náo, cũng có vẻ yên tĩnh và bình
thản của riêng nó.
Hai người cất xong đồ, nghỉ ngơi một lúc trong phòng rồ tắm rửa thư giãn cho hết những mệt nhọc trong suốt quãng đường đi. Thư Hoán tắm xong,
mặc một bộ áo choàng tắm bằng nhung dài, cảm thấy rất thoải mái dễ chịu, Cô muốn trải nghiệm việc ngắm cảnh đêm, ánh đèn đường bên ngoài kia nên đến khung cửa sổ, bấm cho rèm cửa hạ xuống.
Rèm cửa chấm đất của khung cửa sổ lớn dần dần mò ra. Bên ngoài không
phải là cảnh thành phố như cô mong đợi, cũng không phải cảnh vườn tược
mà lại là đường dây điện, đường ray tàu điện đan xen chằng chịt.
Thư Hoán đơ người như khúc gỗ.
Làm "láng giềng" của đám đường ray đó có cảm giảc gì, tuy cô vẫn chưa
chính thức trải nghiệm, nhưng ai cũng có thể tưởng tượng được ngủ bên
đám đường ray đó thì sẽ gặp ác mộng như thế nào, có lẽ nửa đêm cũng bị
rung động mà tỉnh dậy, chứ đừng nói là được yên tĩnh.
Không đợi cô kinh hoàng xong, trong ánh đèn, đã có một đoàn xe màu trắng vụt qua trước mắt như sao băng. Thư Hoán không kịp phòng bị vội lùi lại một bước, đưa tay bịt lấy tai.
Nhưng thực tế lại rất yên tĩnh chứ không ồn ào như cô tưởng tượng. Trong phòng chỉ thấy ánh sáng vụt qua, hoàn toàn im lặng, giống như một bộ phim câm đặc sắc.
Trong mấy phút đờ đẫn ấy, lại có một đoàn xe lướt qua trước mắt, nhanh chóng và yên tĩnh.
Dường như Thư Hoán đang đứng trước một màn hình đã tắt mất âm thanh, cảm thấy an toàn một cách kỳ quặc, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh tượng hối hả bậc
nhất của thành phố phồn hoa.
Bất giác Thư Hoán đưa tay ra sờ lớp cửa kính. Mọi huyên náo bền ngoài
đều được ngăn cách bởi bức tường kính dày ba lớp này. Trong sự ồn ào
phiền huyên náo nơi đây lại có thể thấp thoáng một sự yên tĩnh bất ngờ
đến thế.
Lúc này cô lại nhớ đến Từ Vĩ Kính. Cô nghĩ rằng trong sự yên lặng lạnh
nhạt của anh, có lẽ cũng che giấu một sự nhiệt tình rất lớn, khiêm
nhường nhưng nồng nhiệt. Cô càng nhớ đến anh nhiều hơn bất cứ lúc nào.
Thư Hoán bất chấp việc phải tiết kiệm tiền điện thoại quốc tế, ôm quyết
tâm dùng hết tiền trong thẻ điện thoại để gọi cho Từ Vĩ Kính.
Bên kia nhanh chóng nghe máy. Tuy chỉ là giọng nói của người đàn ông
bình thản đến không thể bình thản hơn nhưng lại khiến toàn thân cô run
rẩy.
"Đã đến khách sạn rồi à?"
Thư Hoán nắm chặt di dộng: "Đến rồi ạ, rất thuận lợi... Cảm ơn anh đã để cho em..
"Đừng khách sáo, phòng có thích hợp không?"
"Rất thích hợp, rất đẹp."
"Vậy thì tốt."
Thư Hoán chỉ thấy có gì đó đang dâng trào trong lồng ngực, nhất thời
không biết nên nói gì, bên kia cũng im lặng nhưng không hề cúp máy.
"Em..."
"Cô..."
Hai người cùng lên tiếng, im lặng cùng lúc, Từ Vĩ Kính lại nói: "Cô nói đi".
"Em... em muốn hỏi là, anh ăn cơm chưa