
hảo, công tâm mà nhận xét thì cánh tay này có thể gọi là một bữa đại tiệc tươi sống ngon lành.
Từ Vĩ Trạch hơi dùng sức, thuận thế đè cô xuống, cười và thì thầm: “Nếu
thấy anh không ngon thì đó là cách ăn của em không đúng”.
“…”
“Có cần anh chỉ em cách ăn ngon nhất không? Hử?”
“=-=…Anh có cần bậy bạ thế không?”
Hormone của Từ Vĩ Trạch tỏa ra rất lợi hại, hiệu quả củ cây thuốc phiện cũng
chỉ thế mà thôi. Hễ anh đùa giỡn thế này thì chắc chắn có rất nhiều
thiếu nữ ngây thơ bị hạ gục rồi.
Từ Vĩ Trạch buông tay, ngồi dậy, sờ sờ mũi: “Em thật chẳng biết thưởng thức gì cả”.
Cũng may cô đã miễn dịch.
Hai người đùa giỡn đến khát khô cổ, trong lúc trò chuyện đã uống sạch cả một tủ lạnh chứa đầy bia mà không hay biết.
Vốn tửu lượng của Thư Hoán cũng chỉ tầm tầm, làm sao chịu nổi việc lấy rượu làm nước lã. Tuy không đến nỗi mất kiểm soát nhưng dần dần gò má cũng
đỏ bừng lên.
“Em… em phải về thôi.”
Từ Vĩ Trạch kéo cô lại: “Em thế này đi taxi về làm sao anh yên tâm được”.
“Anh… anh thật vô nhân đạo, anh không lái xe đưa em về hả?”
Từ Vĩ Trạch chìa tay: “Lái xe sau khi uống rượu sẽ bị phạt rất nặng. Anh không thể biết luật mà phạm luật được”.
Thư Hoán cố gắng suy nghĩ rồi trợn mắt nhìn anh: “Vậy… vậy phải làm sao?”.
“Tối nay em ngủ ở đây đi. Dù sao giường cũng đủ rộng.”
“Ồ…”
“Em có cần rửa mặt không?”
“Ưm…”
Thư Hoán mắt kèm nhèm, cảm giác Từ Vĩ Trạch bế cô lên, rồi lại cảm thấy
bình thường. Tuy Từ Vĩ Trạch là công tử đào hoa nhưng khi hai người họ ở cạnh nhau thì đúng là không cần phải lo lắng gì. Nếu anh thèm muốn cô,
thì việc họ quen biết đã bao năm nay anh đã sớm ra tay rồi, đâu cần đợi
đến hôm nay.
“Đúng… đúng rồi, anh đừng kể cho anh trai anh nghe nhé.”
Từ Vĩ Trạch nhìn cô: “Hử?”.
“Em… em không muốn anh ấy hiểu lầm chúng ta.”
Từ Vĩ Trạch như khựng lại: “Em quan tâm đến suy nghĩ của anh ấy thế à?”.
“Ưm”, Thư Hoán mơ màng túm lấy ngực áo anh: “Làm sao đây? Em thích anh trai anh lắm”.
Từ Vĩ Trạch nhìn cô: “Thích nhường nào?”.
“Thích thế này này…” Thư Hoán đưa tay ra dấu, sau đó khoảng cách hai tay kéo rộng ra, “Không, thích thế này cơ…”.
Từ Vĩ Trạch cười cười: “Thế còn anh?”.
Thư Hoán nhìn anh, ngờ vực: “Anh… anh là Từ Vĩ Trạch mà”.
Khái niệm “Từ Vĩ Trạch” và “thích” nằm ở hai không gian hoàn toàn khác nhau, cô vẫn chưa đặt chúng lên cùng một đường thẳng để xem xét.
“Gấu Hoán, em muốn gả vào nhà họ Từ bọn anh phải không?”
Thư Hoán chếnh choáng say: “Anh… anh cũng cổ vũ em sao?”. Cô ôm chầm lấy
anh, áp mặt vào ngực anh, “Anh… anh thật tốt… xứng… xứng là bạn…”.
“Gả vào rồi em có thể là ‘bà nhỏ’, đúng không?” Từ Vĩ Trạch cúi đầu nhìn cô, “Gấu Hoán, em gả cho…”.
Thư Hoán vẫn còn say nhưng đã có thể suy nghĩ: “Hả? Em không muốn làm bà nhỏ, em… em muốn làm đại gia…”.
“…”
“Em… em còn nằm mơ nhà anh phá sản, sau… sau đó, anh trai anh đến bám đại gia là em…”
Từ Vĩ Trạch cười khổ sở: “Này, dù sao anh cũng là người của nhà họ Từ, phá sản rồi anh phải làm sao?”.
Thư Hoán nghiêm túc suy nghĩ: “Thế, thế anh cũng đến luôn, em nuôi hết…”.
Từ Vĩ Trạch nhướng mày: “Em có chắc sẽ nuôi nổi không?”.
Khó khăn lắm Thư Hoán mới điều chỉnh được tầm nhìn, chăm chú ngắm gương mặt anh: “Ủa, anh… anh cũng đẹp trai quá đó chứ”.
Từ Vĩ Trạch cười nói: “Cảm ơn”.
“Sao trước đây em chưa… chưa phát hiện ra nhỉ…”
Từ Vĩ Trạch cười nói: “Tối nay em có thể từ từ thưởng thức, không sao cả”.
Lúc Thư Hoán tỉnh lại còn chưa mở nổi mắt, vẫn mơ màng. Phải mấy phút sau,
cô mới nhớ ra mình đang ở nước ngoài liền vặn người một cái thoải mái.
Tay bỗng đập vào một thứ gì đó, hai cú vặn người thư giãn buổi sáng của cô dừng lại giữa chừng, Thư Hoán bất giác mở bừng mắt.
Đó là một gương mặt đẹp trai vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc, là vì gương mặt này gần như ngày nào cô cũng gặp; xa lạ, là vì
cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ anh ngủ ở khoảng cách gần thế này.
Nhận ra hai người đang nằm trên một chiếc giường với tư thế áp sát vào nhau, Thư Hoán giật mình lùi phắt người ra phía sau, gáy đụng cái cộp vào tủ
đầu giường, đau đến mức mắt tóe sao, kêu lên thảm thiết.
Từ Vĩ Trạch với quầng mắt thâm rất lớn, cũng vì âm thanh đó mà mở mắt ra,
thấy cô liền nở nụ cười có phần mơ màng, như đang ngái ngủ: “Chào buổi
sáng”.
“Hu…” Thư Hoán túm lấy áo pull rộng thùng thình, rõ ràng là của đàn ông, thay cho váy ngủ của mình, lắp bắp: “Anh… anh…”.
Từ Vĩ Trạch cũng tỉnh lại, nói với vẻ vô tội: “Này, đừng hiểu lầm, anh chưa làm gì cả”.
Thư Hoán lại chỉ mình: “Em… em…”.
“Em cũng chẳng cho anh thấy gì cả.”
“Vậy, vậy em làm sao…” Rốt cuộc cô đã cởi sạch quần áo rồi mặc áo của Từ Vĩ Trạch như thế nào, sao bây giờ cô chẳng