Old school Easter eggs.
Gấu ơi, giúp anh!

Gấu ơi, giúp anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325121

Bình chọn: 7.5.00/10/512 lượt.

/>Máy bay hạ cánh xuống đường băng, Thư Hoán nhìn ánh nắng chiều ngoài cửa
sổ, lòng tràn đầy ắp niềm vui. Lần này đúng là thỏa mãn quay về, thu
hoạch được thêm mấy con gấu bông số lượng có hạn, trước khi về còn làm
lành với Từ Vĩ Trạch.

Nghĩ tới việc lát nữa về đến nhà họ Từ là có thể nhìn thấy Từ Vĩ Kính, cô càng cảm thấy ánh nắng thêm rực rỡ.

Bây giờ cô đã xem nhà họ Từ là cái “ổ” của mình. Ban đầu ăn ở miễn phí nhà
người ta còn có cảm giác ngại ngùng, dần dần cũng thành quen.

Còn nhà người ta lại giàu có, rõ ràng cũng không để tâm đến việc bàn ăn có
thêm một người dùng bữa cùng, cô mặt dày tiếp tục ở lại.

Nhờ phúc của Từ Vĩ Trạch mà cô có thể danh chính ngôn thuận sống cùng Từ Vĩ Kính dưới một mái nhà, tuy quan hệ của họ không thể nào thay đổi nhưng
đối với người dễ dàng thỏa mãn như cô mà nói, ngày nào cũng được nhìn
thấy Từ Vĩ Kính, cuộc đời chắc cũng không còn gì để theo đuổi nữa.

Xe tiến vào nhà họ Từ, quản gia Vương vẫn ra đón cô như thường lệ, cười híp mắt giúp cô mang hành lý lên lầu.

Thư Hoán vừa nhìn thấy Từ Vĩ Kính đã vui sướng, tràn đầy hứng khởi chào anh: “Chào anh!”.

Từ Vĩ Kính nhìn cô, gật đầu: “Đi đường vất vả rồi”.

“Em có mang quà về cho anh đây.” Thư Hoán vẫn vui vẻ, “Nhưng vẫn còn trong va ly, lát nữa em thu dọn xong, sẽ mang cho anh”.

Từ Vĩ Kính lại nhìn cô muốn nói gì đó nhưng lại không chắc có nên mở lời hay không.

Hiếm khi anh chần chừ như thế, Thư Hoán bỗng tò mò hỏi: “Có chuyện gì ạ?”.

“Tối qua Vĩ Trạch gọi điện thoại về.”

Thư Hoán vừa vật lộn với chiếc va ly vừa hào hứng ngẩng lên nhìn anh: “Dạ?”.

“Nó mong rằng hôm nay cô sẽ dọn ra ngoài.”

Thư Hoán vẫn giữ tư thế ngước lên nhìn anh, một hồi cũng chẳng nói gì.

“Nó không nói gì với cô sao?”

Thư Hoán vẫn không nói gì, chỉ lắc đầu.

“Ý nó là, để cô ở đây, giám sát cô thì như thế không được hợp lý.”

“…”, cả anh và cô đều biết đó chỉ là cái cớ.

“Đương nhiên cô có thể tự do chọn lựa, chủ yếu là cảm nhận của cô.”

“…”

“Nếu cô muốn ở lại đây thì…”

Mặt Thư Hoán đã đỏ lên: “Em… lát nữa sẽ dọn đi”.

Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Thực ra không cần gấp như thế…”.

“Không ạ, nhân lúc va ly còn chưa mở, kéo đi luôn thì tiện hơn, để khỏi phải thu dọn lâu…”

Hai người nhìn nhau mấy giây, Thư Hoán lại nói: “A, em lên lầu thu dọn trước, tạm biệt”.

“Cô có thể ăn tối xong rồi…”

“Không cần ạ, trời đang sáng thu dọn gì cũng dễ hơn.”

Thư Hoán đóng va ly vừa mở ra, kéo khóa lại: “Em đã làm phiền lâu rồi, đúng là ngại quá”.

“…”

“Đây là quà tặng anh, không phải thứ gì đắt lắm, cảm ơn sự chăm sóc bấy lâu nay của anh.”

Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Vậy lát nữa tôi bảo tài xế đưa cô về”.

“Không cần đâu, em gọi taxi cũng tiện mà.”

“Cứ để tài xế đưa cô về.”

Thư Hoán cũng không lằng nhằng nữa. Mặt cô đã đỏ đến độ không thể đỏ hơn nữa, không thể nào nói chuyện với Từ Vĩ Kính được nữa.

“Em… em đi dọn đồ.”

Cô nhanh chóng sắp xếp hành lý, kéo va ly xuống lầu, lóng ngóng làm mồ hôi mồ kê đầy người.

Có thêm đồ mới mua về, cốp sau xe đã không chứa đủ. Phải đổi xe khác nhưng Thư Hoán không chịu, nằng nặc đòi kéo vào trong xe, cô co rúm người
ngồi chung với đống hành lý.

“Tạm biệt anh.”

Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Tạm biệt”.

Lúc vào nhà họ Từ, Thư Hoán luôn e dè xấu hổ, luôn được chăm sóc chiều
chuộng, khi đó cô không ngờ sau này lại nghe lệnh tiễn khách như thế,
thê thảm rời khỏi nơi đó.

Tài xế lễ phép giúp cô mang hành lý lên lầu, cô lại trở về với căn hộ chung cư nhỏ của chính mình.

Chung cư lâu quá không ai ở, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi nặng nề, không hề có chút sự sống. Trước mặt cô là phòng khách nhỏ, phòng ngủ, vật dụng đơn
giản, rèm cửa sổ, và cả đám thú bông thân thương của cô.

Nhà họ Từ là giấc mộng, còn đây mới là hiện thực.

Thư Hoán bắt đầu từ quét dọn, lau chùi, bận rộn đến lúc tối hẳn mới dọn
xong. Sau đó lại tốn cả tiếng đồng hồ dọn đồ đạc từ va ly ra, sắp xếp
đâu vào đó. Nước cũng đã đun sôi, trong bếp có túi trứng gà và cá hộp
sốt cà chua, cô giải quyết bữa tối rất nhanh chóng.

Trong khoảng thời gian đó điện thoại reo vang mấy lần, là Từ Vĩ Trạch gọi, nhưng cô không nghe máy.

Đó là cảm giác bị phản bội.

Rõ ràng anh tỏ ra dịu dàng, ân cần, như thể là bạn tốt nhất của cô, nhưng
lúc cô không hề phòng bị lại đâm cho cô một nhát sau lưng.

Có lẽ nói bị đâm một nhát là quá nặng nề, nhưng cảm giác đau đớn của cô chính là ở mức độ đó.

Xưa nay cô luôn rút ruột rút gan với Từ Vĩ Trạch, cho dù là chuyện có thể
nói hay không thể nói, cô đều thành thật kể cho anh nghe hết. Bị anh bắt nạt cũng được, lợi dụng cũng được, chỉ cần anh cần cô giúp, cô nhất
định sẽ làm tròn bổn phận.

Vậy mà anh lại đuổi cô ra khỏi nhà họ Từ.

Thư Hoán lại bắt đầu cuộc sống mộ