
nhớ gì hết.
“Là chính em đòi lấy quần áo của anh, sau đó bò vào nhà tắm thay. Anh cũng
không hiểu tại sao em say vậy rồi mà vẫn còn nhớ đến việc thay quần áo
ngủ nữa, có lẽ là tiềm năng của nhân loại chăng?”
Thư Hoán lại sờ mặt, dường như đã tẩy trang: “Ủa, em rửa mặt hồi nào… nhưng em có mang sữa tẩy trang theo đâu…”.
Từ Vĩ Trạch sờ cằm, nhướn mày nói: “Anh cũng không rõ. Em say đến không
thể đứng vững chỉ có thể bò, vào trong đó chắc cũng chỉ có thể ôm lấy
bồn cầu”.
Trong sự hoảng loạn của Thư Hoán, anh lại nói vẻ suy nghĩ: “Thế nên, chắc em đã dùng nước trong đó để rửa mặt, đánh răng đấy…”.
Thư Hoán muốn ngất xỉu.
Hù dọa cô sợ muốn chết rồi sau đó Từ Vĩ Trạch mới cười nói: “Đùa đấy. Em
đòi phải tẩy trang xong mới đi ngủ, anh đành mua sữa tẩy trang cho em ở
gần đây, rồi dìu em vào nhà về sinh, sau đó tẩy trang giúp em”.
“…”
“Nhưng quần áo thì đúng là em tự thay, anh chẳng nhìn thấy gì cả.”
Thư Hoán thở phào: “Cũng may…”.
Có thân với Từ Vĩ Trạch đến mấy, cô cũng không thể chấp nhận sự cố đáng sợ là anh nhìn thấy cơ thể mình được.
Từ Vĩ Trạch ung dung nói: “Em cũng không cần căng thẳng, anh chẳng nhìn
thấy gì hết, em có bày ra trước mặt, anh cũng không thèm nhìn đâu. Ngày
nào cũng ăn vi cá, ai cần ăn phải lén dưa muối chứ”.
Dù sao cô cũng có trước có sau mà, tuy nhỏ nhưng cái gì cũng đầy đủ, ít
nhất cũng là người phụ nữ vẹn toàn! T_T Bị nói thê thảm như thế…
Nhan Miêu có cảm giác rất mạnh về phương hướng, lại nói tiếng Nhật rất lưu
loát, không đi cùng ai cũng chẳng có vấn đề gì, với trình độ trả giá hổ
báo của cô nàng lại thêm tinh thần mua rẻ triệt để, không có Thư Hoán
lẽo đẽo theo sau có lẽ còn tốt hơn.
Thế là Thư Hoán liền chia thời gian đi du lịch ra một phần ở cạnh Từ Vĩ
Trạch, kẻ một mình nơi đất khách quê người, suốt ngày lảm nhảm than thở, “Anh cô đơn quá”.
Hai người cùng ăn kem, sau đó thong thả dạo phố. Cả nửa ngày trời cũng
không thu hoạch gì nhiều, chỉ mua thuốc cho mắt được đánh giá là rất
tốt, thuốc cảm địa phương và cả một số phụ kiện xinh xinh cho tóc ở cửa
hàng, rất bình dân, rất thư thái.
Ra khỏi cửa hàng, đối diện là công ty bách hóa, Từ Vĩ Trạch cúi đầu hỏi: “Em không mua quần áo à? Anh có thể chọn giúp em”.
“Hừm…”
Cô luôn nghĩ đó là chuyện bạn trai mới phải làm. Để một người bạn là con
trai bình thường đi thử quần áo với mình thì đúng là hơi quá thân mật,
cảm thấy hơi ngại ngùng.
Từ Vĩ Trạch cười nói: “Đàn ông mới hiểu sở thích của đàn ông. Có tham mưu
miễn phí với trình độ thẩm mỹ cao như anh mà không sử dụng thì tiếc lắm
đấy”.
Nói cũng phải.
Hai người vào Rosebullet, một thương hiệu nổi tiếng của Nhật Bản, trong cửa hàng đa phần là những bộ váy mùa hè lãng mạn mà tạp chí hay đăng tải.
Thư Hoán nhìn đến hoa cả mắt trước một giá quần áo mới đang có rất đông
người đang chọn lựa, kéo tay Từ Vĩ Trạch, hỏi: “Anh thích em mặc quần áo thế nào?”.
Từ Vĩ Trạch nhướn mày, nhanh nhẹn rút ra một bộ đưa cho cô: “Cái này”.
“Liệu có ngắn quá không? Em muốn thử váy dài, mốt năm nay đấy, sẽ nữ tính hơn…”
Từ Vĩ Trạch hừ mũi: “Em thấp như vậy, đàn ông không thích nhìn củ khoai tây mặc váy dài lượt thượt đâu”.
“…”
“Muốn thu hút ánh nhìn thì em đừng mơ tới những chiếc váy dài quá đầu gối.”
T-T Không thèm nể mặt nhau gì cả.
Thư Hoán nhanh chóng bước ra khỏi phòng thử đồ, một chiếc váy ngọt ngào hở
vai, phía trên có voan trắng kiểu lá sen, phía dưới là màu xanh da trời
thêu hoa cỏ li ti, phối thêm một chiếc thắt lưng bản to ôm sát người. Cổ áo xẻ rất phù hợp, size cũng vừa vặn, từ ngực đến eo đều không chê chỗ
nào được.
Thư Hoán kiễng chân nhìn Từ Vĩ Trạch: “Thế nào, thế nào?”.
Từ Vĩ Trạch nhìn từ trên xuống, ánh mắt rơi xuống ngực cô, dừng lại khoảng mười giây: “Tốt thôi, nể mặt ‘cảnh sắc’ khá đẹp, anh tha thứ cho việc
em nhét bộ ngực vào chiếc váy này”.
Thư Hoán đấm vào cằm anh: “Hạ lưu! >”<”.
“Ôi…”, Từ Vĩ Trạch nhướng mày, “Thế, bộ này không cần hả? Cô ơi, phiền cô…”.
Thư Hoán vội kéo anh lại, làu bàu: “…Em cũng đâu nói là không cần”.
Từ Vĩ Trạch sờ sờ mũi: “Wow, trái tim phụ nữ đúng là khó dò như kim nơi
đáy bể. Bị nhìn thì mắng là hạ lưu, nhưng lại muốn người ta nhìn, rốt
cuộc là muốn được nhìn hay là không muốn đây?”.
Thư Hoán đỏ bừng mặt: “Quan trọng không ở chỗ bị nhìn hay không, mà là ai nhìn”.
Từ Vĩ Trạch cười nói: “Vậy em muốn cho ai nhìn?”.
Thư Hoán im thin thít, cô nghĩ ngay đến một cái tên.Chỉ cái tên thôi đã khiến gò má cô nóng rực rồi.
Như nhìn thấu tâm tư của cô, Từ Vĩ Trạch lại cười cười: “Này, em đừng hoang tưởng có thể dùng bộ ngực bé xíu đáng thương của em để cám dỗ ông anh
của anh, anh ấy ngay cả F cup cũng nhìn thấy rồi. Em ấy à, anh đoán
nhiều nhất là…”.
Thư Hoán lại đấm vào cằm anh.
Từ Vĩ Trạch giúp cô chọn mấy bộ xong rồi cưỡng ép b