Old school Easter eggs.
Gấu ơi, giúp anh!

Gấu ơi, giúp anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325142

Bình chọn: 10.00/10/514 lượt.

t mình trong căn hộ chung cư nhỏ. Cô vẫn
theo thói quen mà Từ Vĩ Kính đã dạy, không thức quá khuya, sáng dậy sớm
uống một ly nước to trước, bớt chút thời gian ra chạy bộ ở công viên gần đó, trong tủ lạnh đầy thức ăn, ngày nào cũng nấu cơm hoặc xuống lầu ăn
bánh rán, bánh bao, sau đó cố gắng làm việc.

Thực ra cô không cần ở một nơi xa hoa như nhà họ Từ, căn hộ nhỏ này cũng đã
đủ. So với nỗi hổ thẹn bị đuổi đi thì điều khiến cô buồn hơn là sau này, cô không còn cơ hội gặp Từ Vĩ Kính nữa.

Điểm chung giữa cô và anh, cũng chỉ có Từ Vĩ Trạch mà thôi. Mất đi cầu nối
này, hai người họ như hai đường thẳng song song, không còn khả năng gặp
nhau nữa.

Cô rất nhớ Từ Vĩ Kính, cô đặt cuống vé máy bay và phong thư đựng tiền lúc ở Nhật xuống dưới gối, nhưng không tìm đâu ra lý do để gọi điện cho anh.

Lúc nhận được điện thoại của Từ Vĩ Kính, Thư Hoán vẫn đang ngủ trưa, nghe giọng nói ấy, cô chỉ cho rằng mình đang nằm mơ.

“Cảm ơn quà của cô.”

“Ưm…”

“Chúng rất thú vị.”

“…”

“Dạo này cô có ổn không?”

Thực sự Thư Hoán rất muốn khóc, giấc mơ này cũng ngọt ngào quá.

“Thư Hoán, gần đây công ty chúng tôi có một dự án, đối tượng là thanh niên,
đang suy nghĩ xem trước mắt nên lấy hình tượng hoạt hình sống động mới
mẻ nào để làm hình ảnh đại diện.”

Ủa? Trong mơ cũng có chuyện này sao?

“Tôi nhớ rằng các tác phẩm của cô rất được yêu thích trên mạng.”

Một tay hờ hững cầm di động áp bên tai Thư Hoán hoàn toàn tỉnh hẳn, giọng Từ Vĩ Kính vẫn văng vẳng.

“Nếu tiện thì tôi muốn nhờ cô mang những tài liệu liên quan đến công ty một chuyến.”

Thư Hoán vừa ngạc nhiên, sung sướng vừa lóng ngóng, chồm dậy liền đập đầu
cái cốp vào thành giường, tay chân luýnh quýnh: “Vâng, được…”.

“Vậy bốn giờ rưỡi nhé, lúc đó tôi có thời gian.”

Thư Hoán gật đầu như gà mổ thóc, quên mất sự thực là người bên kia không nhìn thấy cô: “Vâng…”.

Cúp máy rồi, Thư Hoán tốn một tiếng đồng hồ tìm quần áo, mỗi bộ hình như
đều thiếu một chút gì đó so với sự hoàn hảo cô tìm kiếm. Chúng, hoặc quá nổi bật, hoặc quá cứng nhắc, hoặc quá kín đáo, hoặc lại quá lộ liễu.

Khó khăn lắm Thư Hoán mới uốn tóc xong, chỉnh lại gấu váy, nhìn ra ngoài
thấy sắc trời dần tối lại như muốn mưa vậy. Thư Hoán bất giác thấy buồn
bực, lại phải chọn xem nên mang giày nào vừa đẹp mà vừa ứng phó được với trời mưa. Sắp đến giờ phải đi rồi mà Thư Hoán còn đang đau khổ chuyện
giày dép, bỗng điện thoại đổ chuông.

“Thư Hoán, cô đi chưa?”

Thư Hoán vội tìm một chiếc dép lê mang vào chân: “Em sắp đi ngay đây, nhanh thôi!”.

“Không sao, nếu vẫn chưa đi thì cô cứ ở nhà.”

“A…”

“Tôi có chút việc phải làm, giờ đang ở ngoài, bốn rưỡi không kịp về công ty. Thế này nhé, tôi đến thẳng nhà cô bàn việc. Một tiếng nữa gặp.”

Sét đánh giữa trời quang.

Thư Hoán vừa cúp máy xong liền lao vào bếp, rửa hết chén bát nồi niêu ăn
hồi trưa, rắc bột tẩy lên ban công rồi chà mạnh hai lượt, còn trèo lên
máy hút khói “Uy mãnh tiên sinh” để hút ầm ầm.

Dọn xong nhà bếp lại dọn phòng khách, từ trà kỷ đến bàn ăn, giá sách, sàn
nhà, phòng ngủ đều được thu dọn hết một lượt, gương được lau chùi đến
sáng bóng, ngay cả bồn cầu cũng được chà rửa sạch sẽ.

Đến khi căn hộ chung cư của cô lột xác biến hóa, hoa nở nơi nơi thì bản
thân cô cũng mệt đến mức tàn hoa bại liễu, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thở
hổn hển như trâu.

Không thể để Từ Vĩ Kính nhìn thấy bộ dạng thảm hại vì lao động qua sức này
của mình, Thư Hoán lại chui vào nhà tắm, ra sức tắm rửa sạch sẽ thêm một lần nữa.

Đang quấn khăn tắm, cố gắng sấy cho khô tóc thì Thư Hoán nghe thấy chuông cửa réo vang.

Chiếc váy cô chuẩn bị sẵn khi mặc vào rất phiền toái, nội việc chỉnh lại dây
đeo áo lót và hình dáng phần ngực thôi cũng đủ mệt rồi, thắt lưng bằng
vải satanh còn phải thắt nơ phía sau, phụ kiện trang sức hãy còn để trên bàn trang điểm.

Thư Hoán căng thẳng, thử mất hai phút, căn bản không thể thắt nơ váy được,
cuống đến đổ cả mồ hôi. Không dám để Từ Vĩ Kính đợi lâu, cô chỉ kịp lấy
ra một chiếc áo sơ mi dài, rút gọn dây ở eo, chiếc quần ôm mặc mãi đến
ba mươi giây cũng không được, cô đành bỏ cuộc, tuyệt vọng để trân chần
chạy ra mở cửa.

Từ Vĩ Kính đứng ngoài cửa, sơ mi trắng, âu phục cắt may thủ công màu xám
đậm, cúc áo ở tay làm bằng kim cương, trông rất đứng đắn chỉnh tề. Trong thời tiết này mà anh chẳng đổ chút mồ hôi nào.

Anh áo mũ chỉnh tề càng làm nổi bật vẻ luộm thuộm của cô, Thư Hoán lắp bắp: “Thật… thật xin lỗi, để anh đợi lâu”.

Từ Vĩ Kính hơi bất ngờ, năm, sáu giây sau anh mới quay mặt đi: “Không sao. Nếu cô đang tắm thì có thể từ từ”.

Thư Hoán vẫn luống cuống, vội quay đi rót trà, kéo ghế: “Mời… mời ngồi”.

Từ Vĩ Kính gật đầu, ngồi xuống, cầm ly trà cô rót lên, lịch sự hớp một ngụm: “Chúng ta bàn việc hợp tác vậy”.

“Ồ… vâng.”

Cô chỉ mặc áo sơ mi