
o vệ giờ đây sắp xa hắn thật rồi, ung thư máu thời kì cuốiy học bó
tayvậy là hắn sắp mất nó
lát sau hắn bước vào phòng nó, bác sĩ ngăn lại
- Cậu phải làm nét mặt tươi lại, không nên để cô bé biết đừng làm chấn động đến bệnh nhân..
- Cô ấy biết hết rồi, đã biết hết rồi
-
Hắn lê đối chân vào phòng bệnh, nó nằm đó, hai mắt nhắm nghiền. Hắn
thấy đau quá, phải chi người nằm đó là hắn nhỉ ? Phải chi hắn có thể đổi cho nó nhỉ ? Hắn vô dụng, không làm gì được cho nó, chỉ biết ngồi nhìn
thần chết cướp nó đi. Hắn cầm tay nó áp lên má mình, hai hàng nước mắt
cứ thế tuôn ra. Nó nằm đây, bên cạnh hắn nhưng không còn bao lâu nữa nó
sẽ biến mất, như một giấc mơ, thoắt đến rồi tan biến rất nhanh, mang
theo tình yêu và hạnh phúc của hắn. Đôi bàn tay nhỏ nhắn ấm áp này hắn
sẽ còn được nắm bao lâu nữa ? phải chăng ông trời quá tàn nhẫn, bắt một
cô bé từ nhỏ đã mồ côi phải rời xa dương thế khi cô chưa biết được một
lần hạnh phúc, một lần được yêu thương che chở. Ông trời ơi sao ông nhẫn tâm thế
- Tỉnh lại hãy tỉnh lại đi Thiên ơi em có nghe anh nói gì
không ? Mở mắt ra đi chứ.. anh đây.. anh đang ở ngay cạnh em đây. Quỷ
vương xấu xí đây dây mà quánh anh đi chứ.. Thiên Thiên ơi
Hắn vừa
nói vừa nức nở. giờ hắn không còn bình tĩnh được nữa. cả người hắn nóng
rang lên. Nhịp tim đập càng mạnh. Tim nó đập yếu dần cũng là lúc tim hắn đập càng mạnh dần mạnh như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực của hắn. ngay
bên cạnh nó lúc này nhưng việc duy nhất hắn có thể làm chỉ có thể là
ngồi đấy và sẽ chứng kiến lúc nó ra đi.. phải thế không ?
tay
nó nhúc nhích, những ngón tay tê cứng bắt đầu giật giật. Nó mở mắt ra
nhìn hắn. Bây giờ hắn đang ở đây với nó, chỉ cần như vậy thôi là nó hạnh phúc lắm rồi. nhưng thấy hắn khóc mà nó đau lòng quá, nước mắt cũng tự
nhiên trào ra.hai hàng nước mắt bắt đầu lăn trên gương mặt gầy gò hốc
hác của nó.. cuốn trôi đi bao nhiêu ấm ức. bao nhiêu đau khổ. Bao nhiêu
thương nhớ mà bao lâu nay khi không còn được ở bên hắn. giờ đây. Hắn
đang thật sự ở bên cạnh của nó nó đang rất hạnh phúc:
- Biếtrồi sao ? - nó thì thầm
Thần chết đang đứng sát bên cạnh nó đếm ngược từng phút, từng giây
mộtrồi tương lai nó sẽ đi về đâu ? liệu nó còn có cơ hội sống để yêu và
được yêu ? và khi điều tồi tệ nhất xảy ra cho nó.. hắn sẽ như thế nào?
- Biếtrồi sao? - nó thì thầm
Hắn không nói gì, chỉ ôm chầm lấy nó
mà khóc, giờ hắn đã biết thế nào là sinh li tử biệt. Nhìn người mình yêu thương sắp ra đi vĩnh viễn còn đau hơn cái chết. Nếu hắn chết mà nó
đươc sống chắc hắn sẽ không từ. Nước mắt hai đứa cứ tuôn ra mãi, rửa
trôi những nhung nhớ bao ngày nhưng lại khơi màu cho nỗi đau tột đột. Nó sắp ra đi vĩnh viễn, hắn sắp mất nó, hắn sẽ không bao giờ còn thấy nó
cười, không bao giờ còn được nhìn thấy nó phụng phịu, hắn sẽ mãi mãi
không còn được nghe nó lầm bầm nữa, mãi mãivà mãi mãi cũng sẽ không.
- Đừng khóc nữacon trai mà khóc mít ước quá - nó lau nước mắt trên gương mặt thiên thần ấy
- Tại sao lại giấu?
- biết thì có ích gì chứ ? Cũng vậy thôihết cách rồi, số phận như vậy rồi, đành chịu thôi - nó nói chậm rãi ánh mắt vô hồn
Hắn lay đôi vai nó, gầm lên
- Gì mà số phận hả? gì mà đành chịu hả? tại sao lại chấp nhận dễ dàng
vậy hả? sẽ có cách, chắc chắn phải có cách, không thể như thế này được
Hắn lại nấc lên, ôm chặc nó vào lòng. Nó thì thầm
- Tôi sắp chết rồi
- Không, không bao giờ có chuyện đó- hắn ngắt lời nó
- Thật sự là không còn nhiều thời gian nữa có thể cho tôi biết một chuyện được không?
- đã bảo là không chết mà sẽ ổn thôi, ổn thôi mà
- Có thể cho tôi biếtsự thật :tôi có được chỗ nhỏ nhoi nào trong trái tim Nam hay không ?
- Ngốc ạ trong tim anh chỉ có em thôi em biết không ? Em bít không hả ? làm ơn đừng bỏ anhđừng bỏ anh, em là tất cả cuộc sống của anh, làm ơn
đừng đi mà Thiên Thiên
- có thể nói câu mà em ghét nhất được không?
- Anh yêu emyêu hơn tất cả thứ gì tồn tại trên đời nàyThiên em có nghe
khôngem tỉnh lại đi Thiênđừng ngủ mà làm ơn đừng ngủ em ngủ nhiều lắm
rồi làm ơn đi Thiênlàm ơn đừng ngủanh xin em màdậy đi emđừng ngủ nữa
Nước mắt nó rơi ít dần , ít dần và rồi hai mắt nó nhắm nghiền trở lại.
hắn đã thật sự hoảng hốt, Thiên Vũ và Liên Chi đứng ngoài nãy giờ nhưng
không dám bước vào, con Chi không dám đối diện với nó nữa, sợ phải thấy
nó ngất, sợ phải thấy nó ra đi. Chi khuỵ xuống hay tay ôm lấy tim và
khấn nguyện : "làm ơn, mày làm ơn đừng chết, tao không muốn, tao không
muốn mất mày đâulàm ơn đi mà".
Vũ chạy vào thấy hắn đang lay lay
nó. Bây giờ cậu thật sự sợ hãi. Cô em họ mà cậu yêu thương nhất đang nằm đấy bất động. bác sĩ chạy vào, theo sao là một toán y tá đẩy theo một
xe dụng cụ. hắn như lã người đi, không còn biết gì nữa. Vũ kè hắn sang
phòng bên kia, vừa bước vào cửa phòng thì huỵch. Hắn đã ngất và bất
tỉnh..
chẵng lẽ nó ra đi như vậy sao?