Old school Easter eggs.
Hạnh Phúc Diệu Kỳ

Hạnh Phúc Diệu Kỳ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322683

Bình chọn: 9.00/10/268 lượt.

a cây cỏ, của bầu trời, lác đác những ngôi nhà mái đỏ rêu phong và sắc màu lấp lánh của hoa dại bên đường.

- Bà ơi, đây là Nam, anh trai nhỏ An đó bà, mới từ nước ngoài về, bởi vậy hôm nay con dẫn anh ấy về đây chơi- nhỏ Thu lại líu lo rồi ôm chầm lấy bà một cách thân mật: “Ông đi đâu rồi hả bà?”

- Ông mày đi sang cậu Tư rồi, trưa mới về, hai đứa ở đây ăn cơm chứ hả? để bà chuẩn bị- giọng bà trầm trầm, hiền hậu và chan chứa tình yêu thương, Nam cảm nhận rõ được điều đó, có thể vì gia đình của mình vốn không hạnh phúc, từ nhỏ Nam đã luôn khát khao một mái ấm. Nhưng theo thời gian, ước mơ ấy đã bị phai mờ dần. Nam vốn quen với một cuộc sống tẻ nhạt, chỉ có học hành và công việc, thứ tình cảm gia đình được cho là quá “xa xỉ” ấy đã bị chôn vùi rất lâu, rất lâu rồi. Khơi lại nó chỉ làm Nam cảm thấy đau thêm mà thôi…

- Chúng con ra vườn chơi nha bà- câu nói của Thu làm cắt dòng suy nghĩ, Nam trở về với thực tại, đây đâu phải lúc để nhớ những chuyện không vui, một nụ cười như để tự trấn tĩnh lại bản thân, Nam cùng Thu rảo bước trên con đường đất dẫn lối ra sau nhà.

- Anh đợi em chút, đi lấy con dao mình đào giun- mắt Thu tròn xoe nhìn Nam cười.

- Để làm gì?- cậu ấy hỏi lại.

- Anh với em đi câu cá, vui lắm- Thu hớn hở.

Vốn không thích những trò này, nhưng thấy Thu thích thú như thế, Nam không nỡ từ chối, thôi thì nhập gia tùy tục, cô ấy bảo sao thì nghe vậy.

Để em chỉ cho anh nha, giun thường sống ở những nơi đất xốp và màu mỡ. Anh có thấy những viên tròn nhỏ nhỏ màu nâu giống nh

như đất chồng lên nhau đó không? Đố anh biết là cái gì?- nhỏ Thu tự tin: “Anh đoán ra thua gì em cũng chịu”

Không nằm ngoài dự đoán của nó, người từ nước ngoài về như Nam sao biết được mấy thứ này: “Là phân của con giun đó, cứ nhắm chỗ ấy mà đào, thế nào cũng bắt được mấy con cho xem”- nhỏ Thu vừa cắm cây dao xuống đất vừa cười thái độ ngô nghê của Nam.

Thấy con nhỏ như vậy Nam cũng rất vui. Đúng là có những điều sách vở vốn không hề dạy, muốn biết người ta phải học hỏi thêm nhiều kiến thức thực tế từ cuộc sống xung quanh. Nam bắt đầu cảm thấy hứng thú hơn: “Để anh tiếp cho”- cậu ấy lấy con dao từ tay Thu hì hục tách từng lớp đất nhỏ.

Thu bỏ con giun mới bắt được vào chiếc hộp nhỏ đã chuẩn bị sẵn, thấy nó đang ngoe nguẩy thoạt đầu Nam không khỏi rùng mình, chẳng dám đụng vào.

Thu bật cười vì hành động ngốc nghếch ấy: “Không ngờ anh Nam lại sợ giun ấy nhỉ? Em mà nói cho nhỏ An biết thì…”- nó lại cười như chưa bao giờ cười.

- Ai bảo thế! Một tí nữa anh bắt nó cho em xem- Nam nói cứng: “Không tin à?”

- Tin…tin chứ- Thu nói trong khi những tràng cười vẫn không dứt làm Nam ngại đỏ cả mặt.

- Em rất thích câu cá ở đây, gió thổi nhè nhẹ giúp đầu óc thư thái hơn. Vào cấp 3 bài cũngnhiều, em ít có thời gian rảnh về ngoại chơi- Thu và Nam ngồi cạnh nhau, hai chiếc cần câu buông thõng xuống nước, cái phao nhỏ thỉnh thoảng nhấp nhô theo con nước.

- Yên bình thật- Nam khẽ thốt lên khiến Thu nhìn cậu ấy mỉm cười rồi chăm chú nhìn chiếc phao đang nổi bồng bềnh trên mặt nước, bản thân nó cũng thấy thế.

- Mai là thứ 2 em phải đi học rồi, hôm nay em dẫn anh đi chơi thoải mái rồi tối mình mới về nghen.

Nam gật đầu rồi mỉm cười, Thu cảm thấy như cậu ta đang suy nghĩ gì đó, nhưng nó không để tâm nữa vì dây câu đang bị giật mạnh bởi một con cá khá to.

- Giúp em với- Thu cần sự trợ giúp của Nam, anh chàng mỉm cười: “Em may thật đấy”

- Cá ở đây là cá đồng thôi, nên thịt chắc và ngọt lắm, mình đem con này về trưa nay ăn, còn bây giờ anh với em đi hái bưởi!- nhỏ Thu lại lôi Nam đi xồng xộc.

- Nhưng anh chưa câu được con nào mà- Nam nhăn nhó.

- Chờ anh thì chắc tới tối cũng không đi chơi được quá- nhỏ cười chọc quê.

- Ông em chăm vườn lắm đấy, anh có thấy nhiều trái cây không? Loại nào cũng có vài cây, nhưng nhiều nhất là bưởi và dừa.

Thu đưa Nam qua nhiều mảnh vườn nhỏ, mỗi mảnh chỉ trồng một loại cây ăn quả và ngăn cách nhau bởi những cái ao nhỏ cho tiện việc tưới tiêu hàng ngày.

Điều đáng nói ở đây là muốn qua được ao phải đi qua những chiếc cầu khỉ làm bằng cây tre, quả thật việc này không dễ đối với một người chỉ quen với sắt, thép và bê tông như Nam.

- Anh không đi có được không?- Cậu ấy nhăn mặt: “Anh không chắc mình có thể dễ dàng để vượt qua nó”

Trong khi Thu hết sức nhanh nhẹn thì với Nam lại là một chuyện vô cùng khó khăn.

- Lúc đi anh để lòng bàn chân nằm ngang thì sẽ vững hơn, ít bị trượt- Thu đứng bờ bên kia nhắc nhở.

- Nhưng…anh có đi bao giờ mà biết phải làm thế nào?- Nam thật sự lúng túng.

- Ráng đi, qua được 1 lần là mấy cái còn lại rất dễ thôi, chẳng lẽ con trai mà thua em sao?- Thu cố tình nói khích Nam: “Có mấy cái cọc cắm ở giữa ao đó, anh vịn vào đó mà qua, à, mà anh cởi giày ra đi, ném sang đây em giữ cho, chứ đi cầu khỉ ai lại mang giày, trơn lắm, té là cái chắc”
<