
>-Tại sao?
-Nếu biết sợ rằng nhóc sẽ làm ầm ĩ lên cho coi.
-Giờ này mà anh còn tâm trạng trêu chọc người khác nữa sao?- Dương trừng mắt nhìn Bảo.
-Đâu có, anh nói thật mà.- Bảo ra vẻ vô tội.
-Nếu như anh nói thì anh cảm thấy ai là người có khả năng nhất?- Hoàng ngẫm nghĩ rồi nhìn Bảo và Minh.
-Theo như tôi biết thì có một người.- Bảo đăm chiêu.
-Là ai?- Dương nôn nóng.
-Em đừng có bộp chộp như thế có được không?- Bảo nhìn Dương.
-Em xin lỗi- Cô lí nhí cúi gằm mặt xuống, cô chỉ là rất lo cho bạn mình thôi mà.
-Thôi được rồi, là anh nói quá lời.- Nhìn dáng điệu của Dương như thế, Bảo thật sự cảm thấy mình có lỗi.
-Là Nhi.- Minh khẳng định suy nghĩ của Bảo.
-Chị Nhi sao?- Cả Hoàng và Dương đều kinh ngạc.- Tại sao anh lại nghĩ như vậy?
-Các em chỉ gặp qua Nhi vài lần, còn bọn anh tiếp xúc với cô ta đã gần 3 năm đương nhiên có lí do để nghi ngờ.- Bảo giải thích.
-Anh nói em mới để ý, hình như những ngày qua Nhi và Anh đều hành động rất khác lạ.- Hoàng nhíu mày.
-Lạ ở chỗ nào?- Bảo nhìn cậu.
-Chẳng phải là chị ấy lúc nào cũng khẳng định mình nhìn thấy Mai ở ngay chỗ
bìa rừng sao, vì thế mấy ngày nay chúng ta đều tìm ở đó nhưng lại không
thấy Nhi xuất hiện ở đó cùng chúng ta.
-Hình như là thế.- Dương nhớ lại.
-Còn nữa, giờ về nhà trọ cũng không giống, đôi khi về sớm hơn, đôi khi lại về muộn hơn.
-Nhưng chị ấy có nói lí do mà.- Dương thắc mắc.
-Càng nhiều lí do mới càng kì lạ.- Hoàng nói.
-Hoàng nói cũng đúng, đúng là hai người họ có những hành động kì lạ.- Bảo gật gù.
-Vậy thì bây giờ chúng ta đi hỏi chị ta đi.
Dương nóng nảy đứng dậy toan đi tìm Nhi, nếu là cô ta làm cô nhất định sẽ
không tha, dám làm hại bạn cô thì chính là làm đau cô. Thấy vậy, Bảo vội vàng kéo Dương lại.
-Em bình tĩnh lại đi nào.
-Sao anh lại cản em, em nhất định phải hỏi cho rõ.
-Nếu cô ta chối thì em định làm thế nào?
-Em...
-Bảo nói đúng, bây giờ mà đi thì không được, chúng ta vẫn chưa chắc chắn mà.- Minh lên tiếng.
-Vậy... bây giờ phải làm sao?- Hoàng cũng cảm thấy lo lắng.
-Tốt nhất là ngày mai chúng ta nên đi theo cô ta xem thử thế nào.
-Chỉ nên có một người đi theo thôi, đi đông dễ bị phát hiện.
-Minh nói đúng, ngày mai để tôi đi.- Bảo đề nghị.
-Không nếu anh đi thì sẽ không ổn, để em đi.- Dương nghiêm túc nói.
-Tại sao em lại cho là như vậy?
-Bởi vì...
Cùng lúc đó.
Mai căng mắt nhìn vào màn đêm bao quanh mình. Nó rất sợ bóng tối và ở một
mình, tuy rằng ở đây còn có Châu nhưng việc bóng đêm vây quanh như thế
này không làm nó có cảm giác an toàn. Nghĩ lại những gì đang diễn ra gần đây, nó thật sự cảm thấy sợ hãi và đau lòng. Một người chị nó tin tưởng đã làm nó thất vọng, một người bạn thân thiết đã vì nó mà bị vướng phải những chuyện phiền phức, thậm chí còn khiến những người khác lo lắng
cho nó nữa.
-Hôm nay các em được tự do đi lại, nhưng tuyệt đối không được đi quá xa kẻo bị lạc đấy. Đến giờ thì các em phải tập trung đầy đủ để trở về.
-Vâng ạ.
Mọi người nghe xong thông báo cùng dặn dò của thầy phụ trách thì liền tản ra. Ai cũng muốn đi tham quan khung cảnh đây đó, lưu lại kỉ niệm cho bản thân mình.
Mai vô cùng háo hức, vừa được cho phép thì vội vội vàng vàng chạy đi chơi, Châu không an tâm liền chạy theo sau nó. Còn mọi Minh và Bảo thì đứng yên lặng cùng nhau.
-Cậu vẫn để tâm chuyện trước kia sao?- Minh cất tiếng trước.
-Cho đến bây giờ thì vẫn còn chút để tâm.- Bảo trở nên nghiêm túc hẳn.
-Tại sao?
-Một khi nút thắt trong lòng chưa được tháo gỡ thì sẽ thế, chẳng phải cậu cũng thế sao?
-Có lẽ cậu nói đúng.
-Đêm qua cậu không ngủ?- Minh chợt nhìn sang Bảo.
-Tôi không thể ngủ được, cậu cũng vậy?
-...- Minh tiếp tục rơi vào trầm lặng.
Ở một nói khác, Châu đang dốc sức đuổi theo Mai, cô bạn này chạy nhanh thật, hào hứng tới nỗi không để ý đến việc cô đang đi phía sau.
-Mai...ai...- Có ai đó từ đằng sau bịt miệng Châu lại.
Châu cố gắng vùng vẫy nhưng không thoát được, dần dần cảm thấy đôi mắt trở nên nặng trĩu rồi thiếp đi.
-Mai, emđi đâu vậy.- Nhi nở một nụ cười rất là “nhã nhặn” với nó.
-A, chị Nhi, em đang đi tham quan cảnh vật ở đây thôi.
-Vậy à, đi cùng chị đi, chị vừa phát hiện ra có nhiều chỗ đẹp lắm, có thể chụp hình rất tốt.
-Vậy ạ.- Mai lập tức gật đầu.- Chúng ta mau đi thôi chị.
Nhi nghe vậy thì rất vừa lòng, trong lòng thầm cười cay độc.
Nhi dẫn Mai đi sâu vào trong một nơi nào đó, chỉ biết hình như càng lúc lại càng xa nơi tập trung của mọi người. Mai hơi khó hiểu nhưng vẫn theo chân Nhi bước đi, mở miệng hỏi
-Chị Nhi ơi, em thấy hình như chúng ta đi xa quá rồi thì phải.
-Nơi đẹp thường phải là nơi