
m nhường chỗ cho màn đêm.
Thoáng một chốc trời đã chuyển xám, những tia nắng cuối ngày an yên đi ngủ, để bóng tối từ từ tràn về.
Đi vào trong nhà, tôi choáng ngợp vì hang đá Giáng Sinh và cây thông
Noel đã được trang trí trong lúc tôi đi du lịch. Ánh điện lộng lẫy làm
cho căn nhà trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Sau khi tôi đắm mình trong làn nước ấm áp để quên đi mệt mỏi, Quân kéo
tôi ra ngoài. Bên ngoài khoảng sân rộng lớn kia, những cây thông được
trang hoàng bằng vô số vòng dây điện mảnh mai đang thi nhau nhấp nháy,
khiến cho bầu không khí trở nên linh hoạt vô cùng. Con đường từ ngoài
cổng dẫn vào biệt thự được kéo hai sợi dây điện chạy dài, sau đó là hàng ngàn dây điện bắt ngang qua, trông như một mái hiên làm bằng điện.
Quân và tôi nắm tay nhau, cùng đi bên dưới vòm sáng lấp lánh ấy. Ánh
điện làm lòng tôi ấm áp, còn bàn tay Quân lại làm lòng tôi bình yên hơn
bao giờ hết. Tôi mỉm cười mãi không thể ngừng lại, đầu ngửa lên nhìn vô
vàn nhấp nháy phía trên mình.
- Em nhìn kìa! – Quân chỉ tay về phía nhà Văn.
Tôi cũng theo đó mà nhìn. Cả một căn biệt thự được chạy dây điện theo từng đường nét đang sáng rực lên.
Từ nhà Văn, tôi nhìn sang nhà Khoa, thấy phía trước nhà là vô vàn dây
điện trắng xanh được thả từ trên sân thượng xuống đến mặt đất. Điện theo đó chạy dài xuống bên dưới như một dòng thác biết phát sáng, cảnh tượng vô cùng lộng lẫy. Tiếp đến là nhà Diệu My. Căn biệt thự này có một mặt
bên tường hoàn toàn nhẵn, không có cửa sổ hay thông gió gì. Do đó, người ta dùng dây điện kết thành hình ông già Noel ngồi trên chiếc xe do tuần lộc kéo, trên xe có một túi quà thật to. Ở bên dưới, một mái nhà nhỏ
xinh xắn, bên trong có một cậu bé đang nằm trên giường, mơ màng trong
giấc ngủ bình yên, cuối giường là chiếc vớ đợi quà. Những hình hài được
tạo rất khéo, đến tôi đứng xa như thế này cũng có thể thấy rõ từng đường nét.
- Tuyệt thật! – Tôi bật thốt.
- Em sẽ còn được ngắm dài dài. Mỗi năm cho đến lúc ngán cũng vẫn phải nhìn. – Quân cười qua hơi thở.
Nếu mỗi năm vào dịp Giáng Sinh, tôi đều có thể cùng anh nhìn những ánh
điện vô tri vô giác nhưng mang lại cảm giác ấm áp vô cùng kia, thì dù có qua bao lâu, phải nhìn đi nhìn lại một kiểu đến mức nào, tôi vẫn thấy
mới mẻ và thích thú như ngay lúc này đây.
Tôi và Quân cùng nhau dạo khắp khuôn viên rộng lớn và xinh đẹp, tận hưởng tiết đông lành lạnh khó tính. Tôi kể cho Quân nghe về những mùa Giáng Sinh trước của mình. Mỗi
năm vào dịp này, gia đình đều trang trí một cây thông nho nhỏ, ánh điện
hoạt bát nhấp nháy trông rất vui mắt. Ba và dì cùng nhau nấu cà ri gà
hoặc bò kho, tùy mỗi năm, sau đó tôi và những người bạn thân sẽ chạy ùa
vào bàn sau khi nghịch ngợm ở bên ngoài, bị hò hét đi rửa tay, đứa nào
cũng qua loa cho xong rồi lại ngồi dính lấy ghế, đợi phần thức ăn và
bánh mì của mình. Sau khi ăn xong, chúng tôi cùng nhau đến nhà thờ tham
dự thánh lễ, sốt sắng nghe tiếng chuông báo hiệu giờ Chúa sinh ra. Mọi
thứ khi ấy rất tuyệt, ấm áp và ổn định. Mọi năm đều như thế nhưng tôi
không bao giờ thấy nhàm chán. Giáng Sinh năm nay, thật may vì Quân đã
đến bên tôi, nếu không thì có lẽ sự cô đơn sẽ tìm đến gặm nhấm mọi tế
bào, nhấn nhá lôi tuột tôi về miền hồi ức, để rồi nằm co ro rơi nước mắt một mình.
Quân cũng kể cho tôi nghe về Giáng Sinh của anh. Ba anh
không mấy khi về đón Giáng Sinh với con trai. Mọi năm người làm đều tự
giác trang trí qua loa một cây thông Noel cho có không khí, năm nay
hoành tráng thế này chắc chắn có bàn tay của bà Hạnh. Anh và mấy người
bạn trong khu biệt thự ra nước ngoài vào dịp này mỗi năm, thường thì mẹ
anh ở đâu họ sẽ đến đó, vừa du lịch, vừa tiện thể cùng Quân đi. Sau khi
chơi xong vài ngày, bọn họ sẽ về với gia đình, còn Quân ở lại với mẹ,
qua đầu năm, Tết Tây mới trở về.
- Nói như vậy là mẹ anh đang ở Nhật? – Tôi nhướn mày.
- Ừ. Bà ấy đang chụp hình cho một hãng thời trang ở Nhật.
- Ngày mai anh được gặp mẹ rồi, cảm giác thế nào? – Tôi khẽ đung đưa tay Quân, hào hứng hỏi.
- Anh vui. Mỗi năm anh chỉ được gặp bà ấy vào dịp Giáng Sinh. Nhưng mà
anh cũng lo nữa. Em ở nhà một mình làm anh không yên tâm. – Tôi có thể
cảm nhận được nụ cười pha trong tiếng thở dài của anh.
Dứt tay khỏi
tay Quân, tôi chạy đến ngắm nghía một cây thông nhỏ đang ngập mình trong đèn điện: Trước lúc gặp anh em vẫn một mình mà. Chỉ có ba ngày, em sẽ
ổn thôi.
Một vòng ôm từ phía sau quàng qua cổ và eo tôi, là Quân
vòng hai tay ôm tôi. Anh tì cằm vào vai tôi, thì thầm: Hứa nhé! Phải tự
lo cho mình, ở nhà ngoan ngoãn đợi anh về.
- Em hứa. – Tôi hơi ngửa đầu ra sau, áp má mình vào má anh.
Vòng ôm của Quân bất ngờ rời đi, sau đó một sợi dây chuyền quàng qua cổ tôi. Quân ở phía sau giúp tôi đeo vào, còn tôi thì đang mải cầm mặt dây mà ngắm nghía. Người bán hàng đã bảo với chúng tôi rằng mặt đá mỗi cặp
dây này đều được làm theo kích thước khác nhau, chênh lệch không nhiều,