
thấy mình rất lười nói chuyện.
Nếu có thể im lặng vĩnh viễn, với tôi là một điều tốt. Hơn nữa, từ sau
ngày Lễ Nhà Giáo, tôi đã không nói chuyện với Nhật cho đến giờ, thế nên
cảm thấy rất xa cách.
- Thôi nào, cười một cái đi! Đã rất lâu rồi cậu không cười. – Giọng Nhật tiu nghỉu.
Cười? Hình như tôi quên mất còn có loại trạng thái này. Phải rồi, đã
rất lâu, tôi không cười, không nói chuyện, cũng chẳng khóc. Đông Anh vốn không có kiểm tra miệng, điểm được lấy dưới dạng kiểm tra mười lăm phút trên giấy, cho nên tôi đã im lặng rất lâu rồi.
- Không cười thì nói gì đó với tớ đi! – Minh Nhật nói như van xin.
Tôi vẫn không lên tiếng. Không phải tôi cố tình im lặng, chỉ là đột
nhiên chẳng thể nhớ phải mở miệng như thế nào. Tôi thích trạng thái hiện tại, chỉ việc thở, nhìn mọi thứ, không can thiệp, cũng không liên quan
đến bất cứ điều gì.
Thế nên, tôi tiếp tục giữ im lặng, kể cả khi
Nhật gào lên, lay mạnh người tôi. Tôi có thể tưởng tượng ra vẻ bất lực
của cậu ta khi nhìn tôi đi vào lớp. Chắc cậu ta nghĩ tôi giận. Thực ra
tôi không hề giận Nhật, chuyện đó cũng đã sớm không còn để trong lòng.
Tôi chỉ đơn giản là không thể nói chuyện mà thôi.
Kì thi vừa kết thúc, chúng tôi không phải học bài mới, chỉ ở trên lớp cho
đủ tiết để tổng kết cuối kỳ, đồng thời đợi tổng kết điểm rồi phát sổ
liên lạc.
Lúc này, giáo viên chủ nhiệm từ ngoài cửa đi vào, trên
mình là bộ áo dài cam, vốn là đồng phục giáo viên của trường. Theo
nghiên cứu, nhìn vào màu cam có thể làm não bộ tỉnh táo hơn, tôi đoán vì vậy mà áo dài giáo viên là màu này. Tuy nhiên, bộ đồ này chỉ mặc vào
những dịp đặc biệt, còn thường ngày thì đều là đồ tự do.
Chúng tôi
đứng lên chào cô, sau đó ngồi ngay ngắn vào chỗ. Kỷ luật của Đông Anh
rất nghiêm, học sinh lại có tính tự giác đáng ngưỡng mộ. Dù mấy ngày nay đều không phải học, nhưng cả lớp luôn giữ trật tự, trò chuyện chỉ trong mức nhất định, tuyệt đối không nháo nhác.
Cô chủ nhiệm của chúng
tôi tên Trâm, là giáo viên dạy Toán. Chính vì thế, lớp tôi đa phần đều
học rất vững môn này, bởi cô giảng bài có phần kỹ lưỡng hơn những lớp
khác.
Tôi ngồi dựa hẳn vào bức tường phía sau, nhìn cô Trâm duyên
dáng kéo tà áo dài phía sau lên trước, để ngay ngắn trên đùi, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống ghế rồi cất giọng: Điểm cuối kỳ thì các em đã coi rồi, nhưng điểm chi tiết và tổng kết thì được ghi trong sổ liên lạc. Sổ này
cô sẽ phát vào buổi họp phụ huynh cuối tuần này. Bây giờ lớp trưởng phát giấy mời họp cho các bạn. Riêng về Minh An, hiệu trưởng bảo em không
cần mời phụ huynh, và có thể lấy sổ liên lạc ngay bây giờ. – Dứt lời, cô lấy trong cặp mình ra một tờ giấy cứng màu vàng nhạt, bọc cẩn thận
trong bìa bóng bọc vở.
Tôi im lặng, chầm chậm đi lên bàn giáo viên. Ở dãy bên kia, Diệu My cũng đang đi lên để nhận sấp giấy mời.
- Điểm của em rất cao, lại học đều ở tất cả các môn. Khá lắm! Tiếp tục cố gắng nhé! – Khi đưa sổ liên lạc, cô Trâm nói với tôi.
Tôi mím môi, im lặng gật đầu. Khi ngẩng lên, tôi nhận được cái chau mày khó chịu của cô. Tôi thở dài, nhìn cô bất lực, lắc đầu nhè nhẹ.
- Em...? – Cô Trâm nghi ngại nhìn tôi.
Tôi lại gật đầu. Đúng như cô nghĩ, tôi... không thể nói chuyện. Tôi đã
mất khả năng nói kể từ sau khi đọc lá thư của Quân. Ban đầu, tôi vẫn chỉ nghĩ mình muốn im lặng, nhưng mới đây, tôi nhận ra, mình không thể nói.
Mắt cô trào lên một sự cảm thông nhưng vẫn có chút nghi ngờ.
Tôi mặc kệ, cầm sổ liên lạc trở về chỗ ngồi, dựa vào tường, thong thả mở ra xem điểm. Thật may, tôi không hề sa sút chút nào, những con điểm vẫn đều đều. Với hạnh kiểm tốt và điểm số cao, học kỳ này, tôi đạt học sinh giỏi.
Sau khi Diệu My phát giấy mời họp phụ huynh xong, cô đưa cho chúng tôi chuyền tay nhau tờ đăng ký phụ đạo trên trường. Ở những
trường khác, phụ đạo là không bắt buộc, nhưng ở Đông Anh, để duy trì
thành tích chung của trường, tất cả học sinh đều phải học, ký vào giấy
chỉ là hình thức mà thôi.
Kết thúc việc đăng ký học phụ đạo, cô
Trâm cất lời: Lớp mình, bạn nào đăng ký học thêm ở nhà cô thì giơ tay.
Từ học kỳ sau, cô sẽ mở lớp dạy thêm.
Cả lớp gần như giơ tay ồ ạt,
trừ tôi. Tôi vốn không thích đi học thêm. Không thể kiểm soát ánh mắt
mình, tôi quay sang nhìn Quân, phát hiện anh cũng giơ tay đăng ký. Từ
lúc nào Quân lại chăm học đến vậy? Nhưng như thế tốt cho anh mà. Sau
này, kế thừa công ty của ông Hùng, anh phải thật giỏi giang để được lòng các cổ đông, và cũng để thể hiện bản lĩnh của chính mình.
Kết thúc
những việc lặt vặt cần thiết, chúng tôi được cho về, ngày mai lên trường dọn vệ sinh lớp học và sân trường, chuẩn bị cho buổi tổng kết cuối kỳ.
Khi tôi ra khỏi lớp, Nhật đang đứng đợi bên ngoài. Nhìn thấy tôi, cậu ta đi nhanh đến, mặt tươi cười rạng rỡ: Đi chơi nhé!
Tôi không trả lời, cũng không nhìn Nhật nữa, đi lướt qua cậu ta. Từ
phía sau, Nhật giữ tay tôi lại: Này! Thi xong rồi, đi chơi một bữa cho
thoải mái