XtGem Forum catalog
Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325491

Bình chọn: 8.00/10/549 lượt.

anh nhưng ông lại sợ mình thêm một lần nữa làm tổn thương anh.

Hỏi rõ đầu đuôi của sự việc ông ra ngoài gọi điện cho nó. Sau một hồi chuông đầu dây bên kia đã có tín hiệu nhấc máy:

- Cháu chào bác, có việc gì mà bác gọi cho cháu vào giờ này thế ạ? - Nó lễ phép đáp lại ba anh, dù gia đình anh có đáng ghét đến đâu thì ba anh chính là người mà nó tôn trọng nhất.

- Ừ, chào con. Bác muốn hỏi lịch khám lại của Lê Thái là khi nào? - Ông cố gắng nói với nó bằng giọng bình thường nhất.

- Đầu tuần tới anh ấy có lịch khám lại. Điều này cháu đã thông báo trong quyển sổ y bạ của anh ấy rồi mà. - Nó đáp lại nhưng trong lòng đang có một thắc mắc lớn. - Có chuyện gì sảy ra với anh ấy đúng ko bác? - Nó hỏi lại ông.

Ông Hoàng Phúc thuật lại cho nó toàn bộ những gì đã sảy ra khi nó vừa rời khỏi nhà ông. Nó bàng hoàng vì cách đối xử của mọi người trong gia đình đó với anh, nó suýt nữa thì đánh rơi điện thoại khi biết anh bây giờ như thế nào. Nuốt giọt nước mắt vào trong nó nghẹn giọng đáp lại:

- Nếu bác tin tưởng cháu thì cháu xin bác cho anh ấy xuống dưới này. Cháu thật sự ko muốn bệnh tình của anh ấy sẽ nặng thêm đâu. Còn nếu gia đình bác ko muốn thì cháu xin mọi người hãy chăm sóc anh ấy cẩn thận hơn, bác có biết là bây giờ chị cần một cú va chạm nhỏ sảy ra thôi có thể anh ấy sẽ ra đi mãi mãi ko?

- Bác hiểu, bác sẽ suy nghĩ về những điều cháu nói.

Tiếng nó lại vang lên trong vô thức khi ông còn chưa kịp cúp máy:

- Các người có biết, chính các người đang giết chết anh ấy ko? Là các người đấy ko phải là tôi đâu. Ý thức anh ấy bây giờ lúc tỉnh lúc ko? Có lúc chỉ là một đứa trẻ đang nhận thức mà thôi, vậy mà các người bỏ mặc anh ấy như thế, các người có thật sự là gia đình của anh ấy ko? Anh ấy ko phải cỏ cây, ko phải động vật mà cứ thế sinh trưởng và phát triển được, anh ấy có ý thức, biết nhận thức cái gì tốt cái gì ko tốt đấy. . .

Nó cứ lẩm bẩm như thế mà ko biết đầu dây bên này mặt ông Hoàng Phúc đang biến sắc. Những điều nó nói ko sai, nhưng có lẽ trong thời gian ông ở đơn vị trong nhà đã sảy ra chuyện gì khiến ông ko biết rồi. Cố gặng hỏi người vợ đầu ấp tay kề với mình hơn 30 năm mà vẫn ko có tin tức gì. Có lẽ lần này ông nên quyết định một lần những việc trong gia đình thì hơn.

Sáng hôm sau ông Hoàng Phúc đã có một quyết định đi ngược lại với mọi ý kiến của những người trong nhà. Ông quyết định đưa Lê Thái về Hà Nội, và địa điểm dừng chân chính là ngôi nhà của nó. Theo ý nguyện của con trai mình và ông cũng muốn như vậy. Bước chân đầu tiên nhấc lên cũng là lúc bà Lê Hạ đứng trước mặt ông ngăn lại:

- Ông thật sự muốn đưa con đi sao? Ông cũng biết điều đó là ko thể cơ mà, khó khăn lắm mới có cơ hội để tách chúng nó ra sao giờ ông lại muốn chúng nó hợp lại?

Ông biết bà Lê Hạ đang nói gì, trước đây cũng chính ông muốn chia rẽ chúng nó khi biết hai đứa nó khắc tuổi khắc mệnh nhau, nhưng nếu để ông chọn thì thà rằng ông chọn con đường hạnh phúc cho con trai còn hơn nó phải "sống mòn" trong đau khổ. Nhìn đứa con trai mà ông yêu quý nhất ngày càng tiều tụy lám sao ông có thể an lòng đây?

- Bà có đảm bảo chăm sóc con trai mình tốt hơn con bé Tuệ Minh ko? - Ông nhìn bà đặt câu hỏi như muốn xoáy sâu và tâm can vợ mình.

Ông thật sự ko muốn nói ra những điều mà ông được nghe, ông ko thể nào tưởng tượng được vợ ông lại có thể đối xử với con ruột của mình như thế? Nếu người nào ko biết lại nghĩ rằng Lê Thái là con riêng của ông nên mới bị bà đối xử như thế. Nếu ko có chuyện gì sảy ra liệu Lê Thái có hàng ngày lấy trộm điện thoại gọi điện cho ông nhắc ông cuối tuần về chơi hay ko? Có nói ông mua thịt cá cho anh ăn thay vì ăn cơm với muối như ngày thường ko? Thật sự ông ko tin nhưng những gì ngày hôm qua ông chứng kiến có lẽ đã là lời giải đáp cho tất cả những gì con trai ông nói.

Bà Lê Hạ cứ đứng đó mà ko thể nói nên lời, phải chăng bà đã sai khi đối xử với con mình như thế? Phải chăng bà ko kiên nhẫn ngồi nghe những câu chuyện cổ tích tưởng tưởng của con trai mình là sai? Phải chăng bà cười cợt đến khinh bỉ những câu chuyện gây cười mà anh thường hay kể là hệ quả tất yếu cho cái kết ngày hôm nay? Nhận ra sai lầm liệu rằng bà có thể sửa đổi hay lại càng nhấn sâu thêm vào đó? Cái bà muốn là nhìn thấy một đứa con trai thông minh, hoạt bát, giỏi giang chứ ko phải là một đứa trẻ ngây ngô lúc tỉnh lúc mê như thế này?

Tấm lòng người mẹ ai mà chẳng có nhưng có lẽ bà ko biết cách để bộc lộ. Hay đúng hơn là bà quen nhận được sự hoàn hảo từ đứa con trai này rồi nên khi anh như thế này bà ko chấp nhận được. Càng muốn đưa con trai mình trở lại như xưa thì bà lại càng mắc sai lầm nghiêm trọng.

- Tôi hứa, tôi sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho con, ông đừng mang nó đi được ko? - Giọng và van xin cất lên.

- Muộn rồi, tôi ko thể tin bà được. Tốt nhất là nên để bà xa con một thời gian như thế sẽ tốt cho con hơn. - Ông nói rồi đưa Lê Thái ra xe.

Hết cửa ải là vợ mình,