
những loại thuốc ấy thì chắc chắn sẽ có hóa đơn đúng ko? Vậy anh cho tôi xem được ko? - Nó hừ lạnh một tiếng rồi vứt lên trên bàn một túi thuốc khác nói tiếp. - Nếu như ko nói rõ chuyện này thì có lẽ người nhà anh lại nghĩ tôi ém tiền của các người để nhét vào túi riêng đấy nhỉ? Anh xem những loại thuốc anh mua có thiếu loại gì ko? Những loại thuốc này là tôi kê đơn hay hay tự anh đi mua về cho em trai anh dùng? Anh thử mang cái đơn thuốc mà tôi kê ra so sánh đi? Nếu ko bắt gặp anh Thái uống những loại thuốc này thì tôi cũng ko tin là anh ấy lại có một người anh thủ đoạn như anh. Đến lúc này mà anh vẫn còn lấy em mình ra để chuộc lợi cá nhân ư. Đáng khinh thật. - Nó nói một hơi mà ko nhìn Lê Hải, mặc dù rất muốn biết khuôn mặt anh ta lúc này như thế nào?
Tất cả những người có mặt lặng đi nhìn hai túi thuốc nó đặt trên bàn. Nếu ai tinh ý có thể nhận ra ngay trong cái túi nó đặt lên lúc sau chỉ có lác đác vài vỉ thuốc hoạt huyết dưỡng não và vài loại thuốc bổ não thông thường. Điều đáng nói là theo như mọi người biết anh ta đã lấy hàng chục triệu đồng với lý do là chi phí tiền thuốc cho em trai. Thật sự nó ko thể tin là có ngày lại được nhìn thấy cảnh này, nó khinh anh ta và hơn hết nó hận anh ta.
- Cô dựa vào đâu mà nói anh trai tôi như thế? - Thu Hương bắt đầu lên tiếng bênh vực cho Lê Hải.
Nó cười nhạt nhìn Thu Hương đáp:
- Dựa vào đâu à? Chị có quá ngây thơ khi hỏi câu này ko? Tất cả đã được phơi bày rồi đấy, có cần thiết phải vạch chân tơ kẽ tóc ko? Nếu muốn tôi sẽ nói cho chị nghe, nhưng người mất mặt ko phải là tôi đâu mà là anh trai chị đấy. Chị đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?
- Thôi đủ rồi, cô đến để đưa thuốc thì cô làm xong rồi đó. Bây giờ xin mời cô rời khỏi nhà tôi. - Bà Lê Hạ lên tiếng cắt ngang những gì nó đang định nói.
Sức chịu đựng của nó cũng như một quả bóng bay mà thôi. Làm sao mà cứ dồn nén mãi vào trong đó được, họ ko biết rằng đến một lúc nào đó khi quả bóng căng quá nó sẽ nổ mất hay sao? Và hôm nay hình như quả bóng của nó ko bị nổ mà bị sì hơi. Nó ko muốn tranh cãi thêm với gia đình này nữa nên cũng đến lúc xin phép ra về rồi:
- Vậy cháu xin phép gia đình cháu về. Hi vọng lần sau cháu mang thuốc lên cho anh ấy sẽ ko phải gặp thêm cảnh tượng như thế này nữa.
- Khoan đã, anh sẽ đi cùng em. - Lê Thái cầm trong tay chiếc va li đã đóng gói đồ đạc từ khi nào tiến về phía nó.
Cậu anh, chú anh, anh trai anh, tất cả những người trong gia đình anh vây quanh anh ngăn ko cho bước chân của anh tiến lại phía nó. Họ biết chuyện này sẽ sảy ra nên đã đóng tất cả các cửa, thậm chí là khóa cả cửa cổng để anh ko thể ra ngoài được.
Những ngày qua khi ở bên cạnh họ anh thấy buồn chán, ko được tiếp xúc với ai, ai cũng coi anh như một kẻ tâm thần. Những câu nói vu vơ của anh khiến họ bật cười. Họ có biết như thế là đang làm tổn thương một tâm hồn hay ko? Nếu như đúng là một gia đình thì họ nên chia sẻ với anh chứ? Tại sao họ lại cười với những câu nói của anh, tại sao lại xa lánh anh khi anh đang cảm thấy cần họ nhất? Phải chăng với họ ko có gì quan trọng hơn đồng tiền anh kiếm ra? Thậm chí lúc anh kiếm ra tiền họ vẫn coi anh như một công cụ thì bây giờ nên chờ đợi điều gì từ họ đây? Nó có sai lầm khi cho anh xuất viện về đây ko? Nhưng nó là gì đâu mà có quyền giữ anh lại bên mình.
Bên tai nó lại văng vẳng những lời c.hửi mắng của những người trong gia đình anh:
- Con hồ ly tinh kia, mày có cút đi ko? Mày bỏ bùa mê gì vào cho cháu tao mà giờ nó cứ nhất quyết đi theo mày?
- Con ***** c.ái kia, mày hết đàn ông để dụ dỗ rồi hay sao mà đến con tao đang bị bệnh mà mày cũng ko tha như thế?
- Cút đi, đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa.
Họ vừa nói vừa đẩy nó ra khỏi cổng, nhìn ánh mắt anh nó cảm thấy có điều gì đó đâu xót. Rất lâu rồi nó ko nhìn thấy ánh mắt kia, nó hệt như lúc anh ko tìm được lối thoát cho những việc anh trai mình gây ra. Còn đâu ánh mắt sáng như sao đêm mà nó vẫn mong được nhìn thấy. Còn đâu những nụ cười ngây ngô của một đứa trẻ mới bắt đầu nhận thức. Nó ko thể làm gì cho anh lúc này khi mà bên cạnh anh có quá nhiều người đang làm nó đau.
Nó vừa đi khỏi ngôi nhà đó, anh liền bị đưa vào một căn phòng rồi bị khóa trái trong đó. Anh điên cuống đập phá tất cả những gì anh đang nhìn thấy. Anh gào thét như một con thú đang bị thương. Thử hỏi trên đời này có gia đình nào như thế này ko? Họ coi anh như một căn bệnh truyền nhiễm, họ cách ly anh, ko nói chuyện với anh. Đến bây giờ anh tự tìm cách giải thoát cho chính mình thì họ lại giam cầm anh như một loài động vật nguy hiểm có thể ăn thịt họ bất cứ lúc nào vậy?
Ba anh nhận tin báo từ gia đình. Chuyển toàn bộ công việc cho cán bộ cấp dưới ông lên xe về nhà gấp. Ông ko biết nên làm gì trong hoàn cảnh này, đứa con mà gần gũi ông nhất, đứa con mà sau bao nhiêu năm ông lạnh lùng với nó nay dường như biến thành một người khác. Ông đau đớn nhìn con mình bị giam trong căn phòng bị đập phá, ông muốn đến bên