
m ra lệnh cho Vũ.
- Đi nhanh! - Nhìn và chĩa súng về phía đám người kia - Ko được đi theo nếu ko tôi sẽ bắn đó.
Nói rồi nó đẩy Vũ đi và cuối cùng kế hoạch cũng thắng lợi hoàn toàn. Khi đã chạy thoát khỏi lũ người kia nó trống tay lên gối thở hổn hển.
- Đây là đâu mà chẳng có chiếc tắcxi nào vậy?
Trang cầm điện thoại trên tay chán nản.
- Cũng ko có sóng luôn.
Vũ thở hắt.
- Ở đây cách xa trung tâm thành phố nắm chắc phải đợi đến sáng mới có xe chạy qua đây.
Trang và nó tròn mắt nhìn Vũ.
- Cái gì? Chúng ta phải ngồi ở đây cho tới sáng hả? Oh my god!
Nó ngồi thụp xuống lề đường mệt mỏi. Trang thì cố gắng liên lạc về thành phố nhưng ko thể thành ra cả 3 phải ngồi đây làm mồi cho muỗi.
***
Còn hắn đang lo lắng đến phát điên lên được. Ko biết hắn đã gọi cho nó bao nhiêu cuộc điện thoại, nhắn cho bn cái tin nhưng ko có lấy 1 dấu hiệu hồi âm. Gọi cho Linh thì cô nàng nói nó đã về cùng Trang làm hắn càng lóng ruột hơn. Hắn đã huy động ngưới lục tung cái thành phố này lên chỉ mong có chút tin tức của nó và rồi kết quả là con số 0 tròn trĩnh.
Sáng mùa đông có chút ánh nắng nhạt nhoà trải dài trên con đường dẫn Thư về nhà. Đường phố ngổn ngang với hàng tá xe cộ cũng giống như tâm trạng của nó bồn chồn, lo lắng đến đứng ngồi ko yên liên tục giục bác tài xế.
- Bác làm ơn cho xe chạy nhanh hơn chút được ko ạ?
Bác tài vẻ mặt khó chịu.
- Chỉ nhanh được thế thôi cô à.
Lam Vũ ngồi bên cạnh thấy nó cứ thấp thỏm bèn hỏi.
- Sao em phải vội vậy?
Cơ mặt nó co lại như thể đang khó chịu ở trong người cảm giác bức bối lắm.
- Em sợ mọi người ở nhà sẽ lo lắng.
"Kít" chiếc xe thắng lại trước nhà. Thư vội vàng mở toang cử xe lao xuống toan bỏ vào thì Lam Vũ gọi giật lại.
- Kim Thư! Em bỏ quên đồ này.
Lam Vũ dơ chiếc khăn ra tiến lại gần và tùy ý quàng lên cổ nó. Người khác nhìn vào dễ sinh hiểu lầm huống chi người đó lại là hắn. Hắn đứng cách nó khoảng 50m đủ gần để trông thấy hết cái cảnh tượng thân mật ấy.
Suốt đêm qua hắn đã thức trắng dong xe qua mọi ngõ ngách để tìm nó và rồi kết quả là tất cả những gì mà hắn trông thấy. Hắn ko thể tin vào mắt mình càng ko thể tin Thư là 1 người con gái bội bạc. Hắn ném ánh mắt u sầu buồn bã về phía khoảng ko trước mắt rồi bất chợt nhoẻn miệng cười đau đớn.
Tình yêu là thế này đây sao? Thật lực cười. Mới chỉ hôm qua thôi hắn còn nắm tay nó trao cho nhau cái tia nhìn chất ngất yêu thương vậy mà h đây hắn nhìn nó với ánh mắt hằn sâu chữ "HẬN". Còn Thư, nó cũng đã trông thấy hắn từ phía xa. Trông hắn tiều tuỵ lắm. Hắn vẫn mặc đồng phục của trường. Tà áo trắng buông thõng ko được đóng âu cứ phập phồng trước cơn gió mùa đông lạnh lẽo. Hắn thậm chí còn ko mặc áo khoác cũng chỉ vì vội đi tìm nó lên quên. Thư nhìn hắn chợt thấy lòng chua xót vô cùng lập tức chạy đến mà rúc vào lòng hắn. Đáp lại nó là 1 sự lạnh lùng đến đáng sợ. Hắn đẩy nó ngã xuống mặt đường mang 1 màu xám xịt, lạnh ngắt. Nó ngỡ ngàng trước hành động của hắn. Sao hắn lại đối sử lạnh nhạt như vậy? Đến 1 câu hỏi han cũng ko có. Nó nghĩ sau 1 đêm thất lạc gặp được nó hắn phải khác cơ. Hắn sẽ ôm xiết lấy nó rồi ân cần hỏi han chăm sóc nhưng mộng đã vỡ từ cái đẩy tay của hắn. Thư nhìn hắn với đôi mắt loang loáng tựa hồ như muốn khóc, giọng nói nó nghẹn lại nơi cuống họng.
- Lâm...Anh sao vậy?
Hắn nhoẻn miệng cười khinh bỉ.
- Cô chỉ được đến thế thôi sao?
- Sao cơ? - Nó tròn mắt chẳng hiểu hắn đang ám chỉ cái gì.
Hắn ngồi xuống xoáy sâu vào mắt Thư khiến toàn thân nó ớn lạnh. Hắn lại còn ngang nhiên đưa chiếc khăn lên mũi hít lấy, hít để như thể để cảm nhận được tận cùng mùi vị chua xót rồi hắn buông 1 câu xanh rờn.
- Cô đúng là loại đàn bà lòng bạc trắng như vôi.
Dứt lời hắn đứng lên ko quên gieo cho nó cái tia nhìn khinh bỉ trước khi bỏ đi. Hắn lướt qua Vũ nhưng bị Vũ kéo lại và nhận luôn cú đấm mãnh lực từ Vũ khiến dòng máu đỏ đặc quánh chảy dài trên khóe miệng y như mối tình vừa đi qua để lại vết thương hằn sâu trong trái tim hắn.
Vôi vàng chạy lại đỡ lấy hắn Thư dùng ngón tay mảnh dẻ lau đi vết máu rối rít hỏi han.
- Anh có sao ko? Có đau lắm ko?
Hắn lạnh lùng đến vô tình.