
sáng mới có thể về, giờ này chắc cũng tầm 12h đêm rồi, gió thổi làm đung đưa những nhánh cây ở hai bên, tiếng côn trùng kêu hòa vào tiếng vi vu của
gió và tiếng xào xạc của lá tạo thành thứ âm thanh rùng rợn hơn bao giờ
hết......
Hắn bất lực tắt điện thoại, chân nhấc từng bước
về phía trước, cảm giác như bản thân vừa giẫm phải thứ gì đó hắn cuối
xuống lần tìm, tay hắn chạm vào thứ gì đấy cầm lên soi thử xem là gì,
Hắn nhìn thấy một cái móc khóa điện thoại hình con gấu teddy trông giống với cái móc khóa mà nó dùng nhan sắc của hắn để mê hoặc chị bán hàng
kia, vậy chắc chắn nó có đi sang hướng này, vậy là hắn vội vàng lần theo hướng phía trước mà đi cùng với ánh sáng yếu ớt phát ra từ chiếc điện
thoại.
Đâu đó có tiếng hét lớn thất thanh trong đêm khuya tĩnh mịch, Hắn bước nhanh hơn, tiếng hét ấy là tiếng của nó.
- NHI!
Hắn cất tiếng gọi, chợt nghe âm thanh vọng lại.
- HUY, EM Ở ĐÂY!
Tiếng nói ngày càng nghe rõ hơn, nó chắc chắn đang ở đâu đó rất gần.
- EM CÓ NGHE RÕ TIẾNG CỦA ANH KHÔNG?
- CÓ, EM NGHE RẤT RÕ! ANH MAU ĐẾN ĐÂY ĐI, CÓ RẮN!
Nó cất tiếng gấp gáp, sợ hãi cách nó 5 bước chân có một con rắn lưỡi đang
thè ra, cuộc đời này con vật mà nó sợ nhất chính là cái loài trơn trơn,
da bóng không chân này đây, nó tắt đèn pin cố gắng không cử động hối
thúc hắn.
Nghe nó nói hắn không biết nên làm cách nào để
tới chỗ nó, đến được đây là đã là chuyện kì tích rồi, một người bị quáng gà như hắn thì thứ đáng sợ nhất chính là bóng tối vậy mà giờ đây bốn bề đều chìm trong biển đen. Hắn vẫn tiến về phía trước, miệng hét lớn với
nó.
- NÓI ANH BIẾT EM ĐÃ NGHE RÕ HƠN CHƯA?
- Ừ, RÕ HƠN RỒI! MAU ĐI HIC... HIC... CON RẮN... CON RẮN....
Nghe tiếng hoảng hốt của nó hắn trấn an.
- Không sao, em bình tĩnh, anh đang ở gần em.
Tiếng nói của hắn đã rất gần nó rồi, chỉ một chút nữa thôi hắn sẽ đến bên cạnh nó, một chút nữa thôi.
- Ừ... có anh rồi em chẳng sợ gì cả!
Hắn cảm thấy yên tâm chân cứ bước về phía trước nào biết rằng nó đang cắn
răng nước mắt chạy ra, trong đầu vẫn cứ lặp lại câu nói đó để tự trấn an mình để giữ bình tỉnh, để không phát hét lên rồi cất bước chạy đi
và.... để chờ cho cái thứ trơn trơn nhờn nhờn dưới chân bò đi- phải con
rắn đang trườn lên chân nó.... Phải mất 5 phút con rắn mới bò đi, chân
nó cứng đờ muốn nhấc lên cũng không nổi, miệng nó lắp bắp từng chữ.
- Nó.... nó... bò qua chân.... em.... đi rồi!
Ngỡ ngàng là cảm giác của hắn ngay lúc này, làm sao nó có thể chịu đứng yên để con rắn bò qua như vậy chứ..... Hắn cất tiếng, giọng nói cho nó biết hắn đang ở ngay trước mặt nó.
- Em làm anh bất ngờ đấy!
- Em còn bất ngờ hơn cả anh nữa mà..
Tiếng nó đã rất gần hắn đưa tay lên chạm vào người con gái đứng trước mặt dù không thể nhìn thấy.
- Điều anh lo sợ nhất chính là anh không thể nhìn thấy em.
Câu nói làm nó buồn hẳn, tự trách mình hư quá đã làm khổ hắn rồi, làm cách
nào để một người không thể nhìn thấy gì ngay lúc này như hắn có thể tìm
thấy nó, đến bên cạnh nó?
- Tại sao em ở đâu anh cũng tìm được thế?
- Vì em ở trong trái tim anh!
Nó cảm động ôm hắn, người con trai này có lẽ cả cuộc đời nó chẳng thể quên, cũng chẳng thể rời xa dù chỉ một chút....
- Sau này đừng đứng nơi mà anh không thể nhìn thấy!
- Ừ.... em sẽ luôn đứng ở nơi sáng nhất dõi mắt về phía anh! Sau này hãy để em tìm anh!
Một lời hứa nó dành cho hắn, một lời hứa khiến nó sống trong chờ đợi suốt 5 năm...............
Mọi người và cả cô chủ nhiệm lo lắng đứng ngồi không yên, Vy là đứa lo
nhất sáng dậy đã chẳng thấy nó và Linh đâu, chạy sang lều ba người kia
cũng biến mất nhỏ đã hớt hãi chạy đi tìm cô chủ nhiệm. Ngồi thêm một lúc bóng dáng ba người Linh, Tuấn và Hoàng thấp thoáng sau tán lá tiến lại
chỗ mọi người Vy nhanh chóng chạy lại hỏi han.- Các người đã đi đâu vậy? có biết tôi lo lắm không? Huy và Nhi đâu? sao chỉ có ba người?
Ba người vì mất ngủ cả đêm nên mặt mày phờ phạc, Linh nói.
- Tối qua con Nhi không biết đã đi đâu nên bọn tao đi tìm, hai người họ chưa về sao?
Linh nhìn quanh, tràn đầy vẻ lo lắng, chẳng lẽ Hắn chưa tìm được nó? Vy lắc
đầu, cô giáo chủ nhiệm đi tới hỏi này hỏi kia, đâu đó trong đám có nụ
cười ẩn hiện ngập tràn vui vẻ, mọi người chờ cho đến khi mặt trời lên
cao mới vui mừng vì có dáng người tiếng lại- là Hắn đang cõng nó trên
lưng, thấy nó và Hắn trở về một ánh mắt lộ rõ vẻ không vui.
- Hai em đã đi đâu, mọi người chờ mãi mà không thấy cứ tưởng hai em xảy ra chuyện gì rồi chứ!
Cô chủ nhiệm bước về phía hai đứa nói, lòng thở phào nhẹ nhỏm, nên hai đứa nó có chuyện gì người chịu trách nhiệm trước tiên chắc chắn là cô.
- Bị lạc, về thôi!
Hắn nói rồi cõng nó lên xe, mọi người trở về sau một ngày đi chơi nhưng không có lấy một sự vui vẻ nào.
Trở về nhà trong tình trạng mệt