pacman, rainbows, and roller s
Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?

Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210532

Bình chọn: 8.00/10/1053 lượt.

y, càng ngày càng không xem ai ra gì."

Thật nhẹ nhỏm, Thiên Nghi cứ sợ ông Hoàng sẽ tức giận đứng lên cho Hoàng Khang một cái tát rồi làm ầm ĩ, ai ngờ ông còn dửng dưng hơn cả Hoàng Khang, nhấp ngụm rượu rồi thốt ra những từ ấy, một cách như đây là lẻ đương nhiên.

"Hoàng Kiệt.! Tôi cho ông biết, đừng bao giờ đụng đến cô ấy, tôi không cho phép ông khiến Thiên Nghi rời xa tôi, càng không cho phép ông đụng vào người phụ nữ của tôi!"

Nghe những câu nói này mà trái tim non nớt hay mềm lòng kia cứ tan chảy theo nhịp tim hỗn loạn.

Hoàng Khang, anh định dùng những lời lẻ này giết em hay sao? Đúng thật là mình ngu muội bởi tình yêu này mất rồi, chết cũng chẳng sao.

Chưa kịp định thần thì Thiên Nghi đã giật mình khi thấy mình bay thẳng ra ngoài cửa theo lực kéo của Hoàng Khang, chỉ có thể để lại cho người đàn ông lịch lãm kia: bác trai, một nụ cười khách khí.

Xin bác trai tha thứ... Hoàng Khang vốn đã thế này, nông nổi, bồng bột, thế chẳng phải là do di truyền chứ?

Có thể...

Sau lúc rời khỏi nhà hàng, Hoàng Khang lại nhét Thiên Nghi vào trong xe của anh, cô như tù binh bị áp giải đến nơi khác, thái độ này của Hoàng Khang, lần đầu Thiên Nghi được thấy, anh tưởng như chăm chú lái xe, nhưng qua ánh mắt, người bạn gái tuy hơi vô tư vẫn có thể thấy được tâm trí anh đang bị chi phối, như có cái gì dồn dập làm nên đôi mắt hỗn loạn cả một vùng trời này. Nó đen láy như viên pha lê đen huyền ảo, lại lấp lánh như ngọc trai quý giá.

Sao anh sinh ra đã mang một vẻ đẹp thiên phú thế kia? Ánh mắt hỗn loạn của anh, của người mà ngày nào Thiên Nghi cũng nhớ đến như một thói quen, có cơn sóng đang cuộn trào nơi đó, sắp thành bão tố phong ba mà anh vẫn kìm nén, thứ gì đó đang long lanh nơi khóe mắt, Hoàng Khang khóc? Không thể nào, là Thiên Nghi khóc thì đúng hơn.

"Xin lỗi Thiên Nghi..."

"Em có nghe anh nói gì không?"

"Này... anh đang nói chuyện với em đó."

"Nghi ngốc!"

"Hả?" Thiên Nghi giật mình nhìn xung quanh, à, còn đang ngồi trong xe của Hoàng Khang, nhưng xe đã dừng lại bên vệ đường từ bao giờ vậy, Thiên Nghi ngủ gụt? Hình như không, cô đang suy nghĩ xem ánh mắt xa xăm ấy đang chứa những ý định, tâm tư gì.

"Anh xin lỗi..." Hoàng Khang đưa tay gạt những dòng nước mắt còn chưa kịp lăn khỏi đôi má hồng hào. Mắt anh đượm buồn, thật sự, nó quá buồn rồi, anh đang đau khổ thế sao, vậy mà Thiên Nghi chẳng thể chia sẻ một chút nào...

"Em giận anh luôn rồi sao? Anh thật tình xin lỗi em… anh đã không bảo vệ tốt cho em..."

Tỉnh lại thôi.

"Sao? Sao lại xin lỗi em?"

"Ông ấy nói gì với em mà để em khóc ra nông nổi này chứ, nước mắt cứ ứa ra này..." Vừa nói, Hoàng Khang dịu dàng rút tờ giấy ăn lau sạch sẽ nước mắt trên gương mặt trẻ con đó.

"Ờ. sao anh lại đối xử với bố mình như thế, em thấy bác rất lo cho anh, anh cũng thật quá đáng mà."

"Quá đáng? Anh còn chưa tính sổ với ông ta mà em còn nói anh quá đáng..."

"Này..." Thiên Nghi nhìn gương mặt không hối lỗi của Hoàng Khang, cô có hơi tức giận, dù yêu anh nhưng tuyệt đối cô không dung túng cho hành vi ngỗ nghịch bất hiếu của Hoàng Khang được: "Anh vừa phải thôi, bố anh lo cho anh nhiều như vậy mà anh còn trước mặt em, nói chuyện với bác ấy bằng thái độ đó. Anh không đúng."

"Thiên Nghi? Có phải ông ta ép buộc em không?"

"Ép buộc sao? Ép buộc gì?"

"Ép em xa anh."

Nghe câu nói của Hoàng Khang mà Thiên Nghi càng giật mình. Thì ra anh hiểu lầm, hiểu lầm ông Hoàng đang chia rẻ hai người nên mới tìm đến cô.

"Bố anh… Anh biết ông ấy đã nói gì với em không?"

"Chắc kêu em đồng ý là phải rời xa anh chứ gì?"

"Khang ngốc..." Cô lấy bàn tay nhỏ đặt lên gò má Hoàng Khang: "Anh hiểu lầm bố anh rồi... thật ra..."

Ông Hoàng ân cần nhìn Thiên Nghi rồi lên tiếng: "Thiên Nghi. Từ nhỏ Hoàng Khang đã vô cùng ngang ngược, muốn làm gì thì làm, không sợ trời không sợ đất, lúc mẹ nó mất, tính khí này càng bộc lộ rõ hơn, cả An An cũng đành bó tay. Nhưng khi nghe nói nó thay đổi, bác biết nguyên nhân vì con nên cũng hơi bất ngờ, trước giờ có cô gái nào quản được nó đâu., vì nó thật lòng yêu con nên mới hiểu chuyện như vậy. Nên từ nay, bác có thể nhờ con ở bên nó nhiều hơn, lo cho nó nhiều hơn dùm bác..."

Thiên Nghi ngây ra khi nghe giọng ông càng ngày càng nhỏ dần, cô biết, đó là sự nghẹn ngào, xúc động của một người với tư cách là bố đến tìm cô để giúp con trai ông. Thấy cô im lặng, ông đành lên tiếng lần nữa: "Con đồng ý với bác được không?"

"Chỉ có thế thôi... Anh chen ngang câu chuyện của em với bác trai giờ còn trách bác sao? Anh vô lí thật."

Nhìn khuôn mặt đờ đẫn chẳng thốt nên lời của Hoàng Khang, Thiên Nghi có đôi chút sợ hãi: "Hoàng Khang... anh... có sao không?"

"Là thật?"

"Đương nhiên... Anh đang nghi ngờ em à?"

"Không... Anh chỉ không ngờ tới người như ông ta lại dễ dàng chấp nhận chuyện của chúng ta như thế." Lại sự hỗn loạn trong đôi mắt của anh. Sóng cuộn giữa đại dương.

"Người như ông ta? Anh nói thế nghĩ là gì? Em thấy bác rất yêu thương anh mà, mỗi lần nhắc về anh, ánh mắt bác lại sáng hẳn lên, nụ cười lại sâu hơn..."

Cô ngây thơ đến thế cũng dễ dàng nhận ra, không l