XtGem Forum catalog
Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?

Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329613

Bình chọn: 9.5.00/10/961 lượt.

au.

"Chào bác!" Thiên Nghi cúi đầu chào rồi nhìn vào tấm hình mỉm cười: "Bác là mẹ của Hoàng Khang đúng không ạ? Bạn ấy ngoan lắm nên bác đừng lo, con sẽ quản bạn ấy dùm bác."

Hoàng Khang bất ngờ nhìn Thiên Nghi, cô làm giọng tức giận kéo anh lại gần cái bàn đặt tấm ảnh ấy hơn: "Còn nhìn gì nữa…bạn nói đến thăm mẹ bạn mà, nói gì đi chứ."

Hoàng Khang nhìn sang hình của bà ấy, người luôn yêu thương anh bằng tất cả tình thương bà có. Kí ức trong anh trỗi dậy…

"Mẹ ơi…con…xin lỗi."

Bóng dáng người mẹ mà anh yêu nhất trong cuộc đời khuất xa mãi mãi, anh chẳng có cách nào tìm được hương vị của hơi ấm tình thân.

"Bảo bối à... sao người con bẩn vậy nè..."

"Con té dưới vũng lầy..."

"Con có sao không? Đưa tay cho mẹ xem nào... con có đau ở đâu không, nói cho mẹ biết đi!" Bà xem đi xem lại từng chi tiết trên người thằng bé mới vừa lên bảy... Bà hiền từ, đôn hậu và cả lòng bao dung cho những lỗi lầm mà bất cứ người đàn bà nào cũng không thể tha thứ.

"Hoàng Khang!" Tiếng gọi của người bên cạnh khiến anh bừng tỉnh hẳn: "Hả?" Lần nào nhớ về mẹ thì tâm trạng của anh cũng mập mờ như thế, từ lúc ra khỏi nghĩa trang, anh cùng Thiên Nghi đi theo con đường dẫn lối về trung tâm thành phố. Hoàng Khang dắt chiếc Queen trắng của Thiên Nghi, còn cô tay ôm ba lô không dám lên tiếng.

"Bạn... đi bằng gì đến đây vậy?"

"Taxi. Bạn cũng gan thật, dám đến đây một mình sao?"

"Ờ... quen rồi, tháng nào tôi cũng đến đây mà."

"Bạn hay thật... đây là lần thứ ba tôi đến đây đó... kể từ ngày mẹ mất... năm năm trước..."

Cô nhận ra được nỗi buồn trong tim anh, Thiên Nghi hít thở thật sâu, thật đều, cô không thể hỏi gì thêm, chỉ biết giờ có lẽ lòng anh rất đau khổ, cô quên rằng mình và anh đang chiến tranh lạnh. Hoàng Khang nhanh chóng leo lên xe, giục cô: "Lên xe tôi chở về."

"Ừm." Thiên Nghi lên xe ngồi sau lưng anh, tay vẫn ghì chặt balô, đến đoạn ghồ ghề, cô bắt buộc phải giữ lấy áo anh, tim vẫn không thể đập bình thường, Hoàng Khang mỉm cười: "Ngồi sau tôi mà sợ đến thế hả?"

"Có sợ gì đâu. Nhưng tôi... có điều muốn hỏi."

"Bạn hỏi đi!"

Giọng Thiên Nghi ngập ngừng khó nói, nhưng nếu thắc mắc để lâu trong lòng thì khó mà dễ chịu được: "Thật ra... lúc chiều có phải bạn kêu tôi đi cùng bạn tới đây không?"

"Ừ."

"Nhưng... tại sao lại... là tôi?"

"Tôi cũng không biết nữa. Chắc vì bạn có ý nghĩa đặc biệt với tôi..."

Từ khi Hoàng Khang nói câu đó, Thiên Nghi không hỏi gì thêm, không thể hỏi và chẳng có can đảm để hỏi. Anh đưa cô về tới đầu hẻm, đã gần tám giờ tối.

"Bạn về bằng gì?"

"Thì taxi."

"Vậy bạn gọi taxi rồi về đi!"

Hoàng Khang lấy điện thoại ra nói vài tiếng rồi quay lại nhìn cô: "Rồi đó, bạn vào nhà nhanh lên."

"Khi nào thấy bạn lên taxi tôi sẽ về."

Hoàng Khang cảm giác trong người như có luồn hơi ấm đang ngự trị, anh nén lại hạnh phúc, không để Thiên Nghi biết mình đang đắc ý thế nào: "Sao phải đợi tôi?"

"Thì tại tôi muốn cảm ơn bạn đã đưa tôi về..." Trước kia anh hay đưa cô về mỗi khi học thêm, có bao giờ cô đứng chờ anh đâu.

Trong phút chốc, anh nắm lấy tay Thiên Nghi, tay cô đang lạnh cóng giờ thì được sưởi ấm.

"Tay bạn sao lạnh thế?"

Đã định rút nhanh tay mình lại, nhưng không kịp rồi, trái tim thắng lí trí, cô chỉ đành xem như bình thường để che đi cảm xúc nơi lồng ngực: "Trời tối thì phải lạnh thôi."

"Người ta nói trái tim ấm thì bàn tay mới ấm được, vậy tay bạn thế chắc tim bạn cô đơn lắm..." Anh cúi người xoa xoa bàn tay cô, thổi nhè nhẹ hơi ấm vào đó, Thiên Nghi nhìn anh, nhìn anh đang chăm sóc mình. Mặt cô đỏ bừng bừng không thể ngưng lại.

"Chẳng phải có tôi ở bên sẽ đỡ lạnh hơn không? Vậy mà tối ngày xua đuổi."

"Không phải đâu... chỉ vì..."

Hoàng Khang vừa ngước lên định nghe câu trả lời, chiếc taxi không biết lựa thời điểm đến liền chiếu đèn vào hai người. Hoàng Khang vẫn tiếp tục hỏi.

"Chỉ vì cái gì?"

"Đâu có gì. Tôi vào nhà đây!" Cô vội vàng rút tay mình lại, dắt xe chạy thẳng vào trong.

Anh nhìn theo, nụ cười vương vấn, hạnh phúc trào dâng...

Bước vào xe, anh ngồi tựa vào ghế sau, người ngồi chỗ tài xế không phải chú hay bác taxi, đó là anh chàng lịch lãm, tóc vuốt keo bóng lới, áo quần bảnh bao như các công tử nhà giàu, trên cổ anh đeo sợi dây chuyền bạc hình đầu lâu trông thật đáng sợ. Anh cử động tay, chiếc xe hơi sang trọng liền như gió đi khỏi.

"Tao thành tài xế của mày khi nào vậy?"

"Nhờ có chút xíu mà nhỏ mọn quá."

"Mày với cô gái đó là sao? Định trêu con người ta đến khi nào, cô ấy là người ngây thơ đó, đừng tổn thương người khác như thế."

"Tao không rảnh nói chuyện với mày, khi nào đến kêu tao."

Người ngồi sau nhắm chặt mắt, trông rất mệt mỏi nhưng cũng đầy phấn khởi. Người ngồi trước nhìn sang kính chiếu hậu: "Nhưng đi đâu?"

"Về nhà." Nói xong, anh thở dài một tiếng rồi không để tâm đến chuyện gì nữa.

*****

"Hồi nãy anh Khôi có đến tìm Hai."

"Rồi Nun nói sao?"

"Anh ấy định đưa hai đi thăm cậu, nhưng em nói Hai đi rồi nên anh ấy cũng đi luôn, chắc đến đó tìm Hai, Hai có gặp không?"

"Không có. Nun ăn gì chưa?"

"Đợi Hai chắc em đói chết, anh Khôi có đem mì Ý đến,