XtGem Forum catalog
Hoa Hồng Giấy

Hoa Hồng Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3215934

Bình chọn: 9.00/10/1593 lượt.

ái tên khác, cậu rất muốn cùng cô ấy sinh một đứa
con, từ đó giữa hai người đã có sự ràng buộc về máu mủ, cậu từ chối
nhiều cuộc xã giao, rất muốn trở về nhà chỉ để ăn cơm cô ấy nấu, sau đó
cùng cô ấy xem một bộ phim hài, nói những chuyện vụn vặt trong gia đình, cậu uống rượu, hút thuốc nhiều một chút, cô ấy sẽ lên giọng với cậu,
cậu không tức giận, chỉ cảm thấy ấm áp. Khi đó, cậu cũng sẽ giống như
tôi bây giờ.

Giản Đơn thu nụ cười lại, không khỏi băn khoăn.

- Sếp Khang, tạm thời em không tài nào lĩnh hội được ý tứ sâu xa trong lời
của sếp, nhưng em cảm nhận được tình cảm của sếp rất sâu nặng. Vậy… chị
Bạch giận anh chuyện gì vậy?

Khang Kiếm nhắm mắt, thở dài:

- Bới vì tôi ngốc, đến giờ mới hiểu được.

Bà Bạch Mộ Mai rất kinh ngạc khi Khang Kiếm gọi diện cho bà.

Bà trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Vừa hay tôi chưa ăn cơm, cùng ăn bữa cơm đi!

- Không cần, tôi chỉ làm phiền bà nửa tiếng thôi. - Giọng Khang Kiếm lịch sự mà xa cách.

Nửa tiếng thì làm được gì, chỉ có uống cà phê thôi. Bà Bạch Mộ Mai hẹn gặp tại quán cà phê Lam Sơn.

Giản Đơn lái xe quẹo trái quẹo phải nửa ngày trời, cuối cùng nhìn thấy một
dãy đèn đủ màu lấp lánh, hình như làm bằng hạt châu nhiều màu rẻ tiền,
tưng bừng nhảy nhót trong đêm tối.

Trong quán cũng chẳng ra sao, xộc
vào mũi không phải là mùi cà phê thơm nồng mà là mùi nước xịt phòng. Ánh đèn mở ảo, trên bàn đều có nến thả, mắt phải rất tinh thì mới nhìn rõ
mặt của những người khách khác.

Bà Bạch Mộ Mai đã đến trước, nhìn thấy Khang Kiếm thì cười tươi như hoa.

- Đây là quán cà phê mà tôi thích nhất, ở đây có một ca sĩ hát nhạc của
Thái Cẩm rất hay, sofa ngồi cũng rất dễ chịu. - Bà Bạch Mộ Mai nói, nét
mặt như tơ.

Đúng là con hơn cha, phong độ và khí chất của Khang Kiếm vượt xa ông Khang Vân Lâm thời trẻ, ngắm rất đã mắt.

Khang Kiếm lãnh đạm gật đầu, như không nhìn thấy mọi thứ xung quanh, ánh mắt nhìn bà Bạch Mộ Mai như một hồ nước phẳng lặng.

Bà Bạch Mộ Mai mất hứng ngồi xuống, uể oải vẫy tay gọi phục vụ.

Bà Bạch Mộ Mai gọi một ly cà phê Ireland, Khang Kiếm chỉ gọi một ly nước
trắng. Khang Kiếm cho rằng, đối diện với khuôn mặt này của bà Bạch Mộ
Mai, dù thức ăn đồ uống ngon lành tới đâu cũng chẳng thể nào nuốt xuống
được.

- Tôi đột ngột từ Tân Giang tới đây, là muốn…

Khang Kiếm vừa cất lời, bà Bạch Mộ Mai đã nhếch môi ngắt lời anh:

- Cậu đến nói với tôi chuyện cậu và Bạch Nhạn ly hôn. Thực ra không cần thiết, tôi đã biết lâu rồi.

Giọng điệu lạnh nhạt của bà Bạch Mộ Mai khiến Khang Kiếm chấn động.

- Cậu và con bé vốn không phải cùng một loại người, ly hôn thì ly hôn đi! – Bà Bạch Mộ Mai nâng ly cà phê, nhỏ nhẹ nhấp một ngụm.

Khang Kiếm
lại một lần nữa kinh ngạc, câu nói này không giống như xuất phát từ một
người mẹ, mà giống như một người chẳng liên quan gì đang phân tích rất
thẳng thừng.

- Bây giờ Bạch Nhạn ở đâu? – Khang Kiếm nhướn mày, có những lời đã lên đến miệng lại nuốt vào bụng.

- Nó không ở Tân Giang sao? – Bà Bạch Mộ Mai cảm thấy Khang Kiếm hỏi rất kỳ quặc.

- Chúng tôi chưa ly hôn, nhưng cô ấy dọn ra ngoài, bây giờ tôi không tìm thấy cô ấy.

Bà Bạch Mộ Mai nhún vai:

- Cho nên, cậu nghĩ rằng nó trốn ở chỗ tôi?

Khang Kiếm không nói gì.

- Từ khi vào học trường y tá, đã nhiều năm rồi chúng tôi không sống cùng
một mái nhà. Nó vốn không coi tôi là mẹ. - Bà Bạch Mộ Mai thở dài ai
oán, tì cằm hờn dỗi, mắt khẽ nheo lại.

- Hôm trước hình như cô ấy có về huyện Vân một lần - Khang Kiếm không chớp mắt, nhìn thẳng vào bà Bạch Mộ Mai.

- Đúng vậy, đến để đoạn tuyệt quan hệ mẹ con vớt tôi.

Khang Kiếm hoảng hốt đến mức tim như ngừng đập.

- Chính vì tôi không nói với nó tôi là bạn cũ của bố cậu, nên nó nổi trận lôi đình với tôi. Thực ra chuyện này nói hay không thì có liên quan gì, đâu phải cậu là bạn tôi, hà cớ gì tôi phải báo cáo với nó? Hơn nữa cũng đã là chuyện từ lâu rồi, tôi sợ nói nhiều quá sẽ khiến mẹ cậu không
vui. Làm người tốt thật chẳng dễ dàng, thôi đi, cứ coi như tôi chưa từng sinh ra cái đồ vô ơn như nó.

- Xem ra tôi đến đây là sai lầm rồi.
Không phải bà chưa từng sinh ra Bạch Nhạn, mà là bà không xứng đáng làm
mẹ cô ấy. - Giọng Khang Kiếm vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sắc mặt đã hoàn toàn thay đổi.

Anh cảm thấy người đàn bà tự cho mình là khuynh
quốc khuynh thành trước mặt này giống như một con ác ma máu lạnh, cả
tim, máu, xương cốt đều lạnh tanh như băng.

Nếu là người mẹ bình
thường khác, khi biết được anh đã làm tổn thương con gái họ, nhất định
sẽ xòe đôi cánh che chở cho con gái, nếu không nghiêm khắc trách mắng
anh thì cũng sẽ nhìn anh đầy căm giận.

Bạch Nhạn là cốt nhục của bà
ta, bà ta không những không thèm hỏi cô đang đau khổ ra sao, mà còn tỏ
thái độ lạnh lùng như đang xem kịch, lại còn nói với anh bằng giọng điệu mờ ám.

Trái tim