
tránh, rồi bỗng quét chân về phía Khang
Kiếm, tiếp đó là một cú đấm móc trái, Khang Kiếm loạng choạng ngã về
phía sau, máu mũi trào ra, Minh Thiên lại xông tới túm lấy áo Khang
Kiếm, đấm liên tiếp.
Thương Minh Thiên ở bộ đội, đã từng tập Cầm nã
thủ, lại thường xuyên luyện tập, Khang Kiếm đâu phải là đối thủ của anh. Nhưng Khang Kiếm cũng không chịu thua, liều mạng xông lên, hai người
ghì lấy nhau lăn lộn trên mặt đất, lúc thì anh ở trên, lúc thì Minh
Thiên ở trên.
Trong lúc ẩu đả, cốc tách trên bàn rơi loảng xoảng, vỡ tan tành.
Khang Kiếm chỉ có thể gắng gượng chống trả mấy chiêu, một lát sau, cơn thịnh
nộ còn chưa lan ra hết mặt anh thì đã bị một cú đấm của Thương Minh
Thiên chặn lại, tiếp đó lại bị máu mũi xối xả tuôn ra phủ kín.
- Cú
đấm này không phải là tao đánh, mà là đánh thay cho Bạch Nhạn. Cô ấy
khác nào một đứa bé không cha không mẹ đáng thương, mày ức hiếp cô ấy,
trong lòng có dễ chịu không? Mùa hè nóng nực, cô ấy bị bỏng than khắp
nửa người, hơn nửa tháng trời nằm trên giường không thể động đậy, không
thể tắm rửa. Mùa đông tuyết rơi dày đặc, ống nước đông cứng lại, cô ấy
lấy chậu đựng đầy tuyết, đợi nó tan rồi mới nấu cơm, rửa mặt. Đôi tay
nhỏ bé vóc tuyết đó sưng phù, nứt toác đến rướm máu. Lúc học trung học,
có tên lưu manh bò lên cửa nhà cô ấy, dỡ ngói nhìn trộm cô ấy tắm. Cô ấy thông minh như vậy, lại buộc phải chọn học trường y tá, bởi vì trường y tá có trợ cấp, có thể ra đi làm. Có thể mày sẽ nói mấy chuyện này không phải là lỗi của mày, đúng thế, chẳng liên quan gì đến mày sất, cũng
chẳng ai yêu cầu mày phải làm người tốt giàu tình thương, vậy mày có thể nhón tay làm một người xa lạ không? Mày lại ra vẻ xuất chúng khiến Bạch Nhạn phải động lòng mà lấy mày. Mày… mày có biết tao ngưỡng mộ mày biết bao vì có thể lấy được cô ấy không? Mày… sao mày lại ngu ngốc đến mức
không biết trân trọng chứ?
Thương Minh Thiên đau khổ đến phát điên, nhưng vẫn còn sót lại một chút lý trí, anh chỉ vào mặt Khang Kiếm:
- Đây là mặt nạ của mày, tao không đánh, chỉ cần mày ký tên, trả Bạch
Nhạn cho tao, sau này mày cứ việc làm thị trưởng, bọn tao vẫn làm dân
đen.
Nói xong, Minh Thiên không hề nương tay với những bộ phận khác trên người Khang Kiếm, đánh đấm điên cuồng.
Thương Minh Thiên cứ đánh mãi, hốc mắt ngầu đỏ. Từ lúc nghe Bạch Nhạn kể hết
ngọn ngành, cục tức này đã dồn nén trong lòng anh. Anh hỏi Bạch Nhạn tại sao không ly hôn từ sớm, Bạch Nhạn nói Khang Kiếm không chịu, nhưng lần này mặc kệ anh ta có chịu hay không, cô cũng phải ly hôn.
Thương
Minh Thiên nghe xong liền nổi trận lôi đình, Khang Kiếm là chúa tể thế
giới hay sao, dựa vào cái gì mà hắn nói cưới là cưới, nói không ly hôn
là không ly hôn. Anh lo Bạch Nhạn không đối phó nổi với Khang Kiếm, sau
một đêm suy nghĩ, trực tiếp đến tìm Khang Kiếm;
Lúc này Khang Kiếm đã bê bết như một đống bùn, không còn sức lực để nhấc tay lên nữa, mũi đau như bị xé toạc, chân cũng đau, chỗ nào cũng đau, nhưng tất cả đều không bằng nỗi đau đớn trong tim.
Bây giờ, nếu Bạch Nhạn bị người khác ức
hiếp, anh cũng sẽ giống như Thương Minh Thiên, đi xả giận cho Bạch Nhạn. Anh có tư cách này, cũng có dũng khí này, đó là vì Bạch Nhạn là vợ anh, anh là chồng cô ấy, anh nên là ông trời của cô ấy.
Thương Minh Thiên là gì của Bạch Nhạn chứ?
Hôm qua? Ngày mai? Hôm nay là anh, nhưng cuối cùng rồi sẽ trở thành quá khứ.
- Mày báo cảnh sát đi, chuyện này không liên quan đến Bạch Nhạn, cô ấy
không biết tao đến đây tìm mày. - Thương Minh Thiên ngừng đấm, chỉnh lại quần áo, mặc quân phục vào, ném tờ thỏa thuận ly hôn trên bàn vào mặt
Khang Kiếm - Mày ký xong rồi thì báo cho Bạch Nhạn.
Khang Kiếm vịn
vào chiếc ghế đổ để đứng lên, anh lấy khăn giấy lau mũi, giương đôi mắt
sưng húp như mắt cá vàng nhìn thẳng Thương Minh Thiên:
- Tôi… sẽ không ly hôn với Bạch Nhạn, trừ khi cậu đánh chết tôi.
Thương Minh Thiên cười lạnh:
- Mày còn muốn gì nữa?
- Cậu không cần biết. Cậu đánh tôi trận này, có phải là có thể đòi lại
những tổn thương mà tôi đã gây ra cho Bạch Nhạn? Vậy thì tôi và cô ấy sẽ bắt đầu lại từ đầu. Trung tá Thương, tình yêu không có tội, nhưng tơ
tưởng đến vợ của người khác không phải là đạo của người quân tử. Ra khỏi cánh cửa này, tôi không hy vọng cậu lại tiếp tục gặp Bạch Nhạn nữa, nếu không, tôi sẽ đưa cậu ra tòa án binh.
Khang Kiếm nói xong, nhặt tờ thỏa thuận ly hôn lên, chậm rãi xé đôi, rồi xé tan thành nhiều mảnh vụn, rơi lả tả xuống mặt đất.
- Cám ơn tất cả những gì cậu đã làm cho Bạch Nhạn, dừng lại ở đây thôi, sau này, cô ấy đã có tôi.
Anh ngẩng cao đầu, mặt mũi sưng vù đi qua người Minh Thiên đang đứng ngơ ngác, bước ra ngoài.
Qua ánh mắt sửng sốt của người nhân viên phục vụ, anh có thể nhận thức được dáng vẻ của mình không dễ coi lắm, nghĩ một lúc, gọi xe về nhà, ở trên
xe anh gọi điện cho Tiểu Ngô, nói mình không được khỏe, nghỉ phép một
ngày.
Đầu óc Thương Minh Th