
ch liệt giữa các
đối thủ ngang tài ngang sức, là sự khiêu chiến và thách thức giữa những
kỳ phùng địch thủ, là những chiêu thức của cao thủ chân chính. Gặp được
địch thủ mạnh là một may mắn thật sự. Trước mặt cường địch, em luôn phải giữ tỉnh táo và lý trí, nếu không sẽ thua sạch không còn manh giáp. Mà
khi trận chiến này kết thúc, em sẽ phát hiện ra em đã tiến bộ rất nhiều. Nếu gặp phải một đối thủ quá chênh lệch về trình độ thì có thắng cũng
chẳng có ý nghĩa gì. Rất nhiều lúc, kết quả không quan trọng. Quá trình
mới là cái đáng để chúng ta thưởng thức.
- Cũng giống như thi đấu
World Cup, các trận đấu sống còn ở vòng bảng nhiều khi còn hấp dẫn hơn
trận tranh ngôi nhất nhì. Các trận đấu vòng bảng có thể khiến anh tận
hưởng toàn bộ ma lực nghệ thuật của bóng đá, còn trận chung kết lại đá
rất dè chừng, đôi khi buộc phải dựa vào đá penalty để phân định thắng
thua, khiến người xem thấy rất ức chế, chẳng chút hứng thú.
Lục Địch Phi đặt ly rượu xuống rồi trợn tròn mắt:
- Cô nhóc cũng xem bóng đá à?
Bạch Nhạn cười tinh nghịch:
- Em chỉ so sánh thôi.
Rồi cô bỗng thu nụ cười lại, hai tay tì dưới cằm, ánh mắt rực sáng nhìn chăm chăm vào Lục Địch Phi.
- Cô nhóc, anh có đẹp trai không? - Không lảng tránh ánh mắt của cô, Lục Địch Phi dịu dàng nhắm mắt lại.
- Anh Lục, không có Khang Kiếm, con đường quan lộ của anh có còn thú vị nữa không?
Lục Địch Phi sững lại, nhưng trên mặt không để lộ dấu vết gì, cô nhóc này không nhịn được nên muốn đi thẳng vào vấn đề rồi:
- Sao lại không thú vị chứ? - Anh ta hỏi lại đầy hàm ý.
- Tối ngày ở cùng với một đám quan chức cáo già, hễ mở miệng là ăn to nói lớn toàn điều sáo rỗng theo chỉ thị của cấp trên, giở đủ mánh khóe,
cũng có thể anh sẽ thể hiện được tài năng của mình nhờ vào thế mạnh của
tuổi trẻ, lại thêm sự che chắn của bố anh, con đường quan lộ của anh sẽ
vô cùng thuận lợi, không đánh mà tự thắng. Đừng nói là địch thủ mạnh,
đến cả địch thủ anh cũng chẳng có. Sống như vậy, anh có cảm giác thành
công không?
Lục Địch Phi ngỡ ngàng:
- Cô nhóc, rốt cuộc em định nói gì với anh?
- Cuộc đua tranh chức thị trưởng xây dựng này anh đã thắng. Nếu Khang
Kiếm có thể đứng trên cùng vạch xuất phát với anh, anh còn dám cạnh
tranh nữa không? - Ánh mắt sáng rực của Bạch Nhạn nhìn Lục Địch Phi đầy
vẻ khiêu khích.
Lục Địch Phi bật cười:
- Đương nhiên là anh dám, nhưng cậu ta không còn cơ hội đứng trên cùng vạch xuất phát với anh nữa rồi.
- Anh ấy còn. - Bạch Nhạn từ tốn nói.
- Cô nhóc, có lẽ em không hiểu pháp luật. Hiện tại cậu ta bị Viện Kiểm sát…
- Anh ấy bị Hoa Hưng vu khống, Hoa Hưng cũng bị người khác giật dây.
- Cô nhóc? - Lục Địch Phi biến sắc.
- Chỉ cần anh giúp thì anh ấy sẽ bình an vô sự.
- Việc này không giống việc của chị họ em lần trước, anh không giúp nổi.
- Anh giúp được. - Bạch Nhạn đột nhiên đứng lên, đi vào phòng khách lấy
túi xách, lấy trong đó một tờ giấy ra trải trước mặt Lục Địch Phi.
Lục Địch Phi cúi đầu nhìn đi nhìn lại tờ giấy, nhìn đủ ba lần mới ngẩng đầu lên, trên mặt là vẻ thất kinh chưa từng thấy.
- Em… làm sao em biết được?
- Là do anh năm lần bảy lượt nhắc nhở em, cho nên em mới lưu ý tới.
- Ý anh không phải là… - Lục Địch Phi há hốc mồm, khóc dở mếu dở.
- Anh khiến em biết được gót chân Asin của anh ấy nằm ở chỗ nào, cho nên em mới chuẩn bị từ trước. Chuyện này phải cảm ơn anh.
- Vậy tại sao tới giờ em mới đưa ra?
- Anh ấy thực sự đã làm những chuyện sai trái, đáng phải chịu một chút trừng phạt. Em cũng không biết mọi chuyện lại tiến triển tới mức này, đành phải dĩ bất biến ứng vạn biến.
- Đây không phải là con số nhỏ, em nỡ đành lòng sao? - Lục Địch Phi sửng sốt.
- Nếu con số này có thể đổi lại sự bình an cho anh ấy, em cảm thấy rất rẻ.
- Trời ạ, anh thật sự không thể nào hiểu nổi. Cô nhóc, từ trước tới giờ em tiếp cận anh đều là giả bộ niềm nở, thực ra là để thăm dò tin tức cả thôi.
- Anh Lục, anh đừng nói vậy. Là do anh đã tìm sai đối tác.
- Anh tưởng rằng em không yêu cậu ta.
- Yêu một người không phải là việc đơn giản, mà là một chuyện hết sức khó lí giải.
- Hiện tại em cũng đang tìm sai đối tác rồi.
- Không. Chuyện này, em nhờ người khác họ cũng có thể làm được. Nhưng nếu là thị trưởng Lục làm thì sẽ tạo cho người ta ấn tượng về sự khoan dung đại lượng, biết trân trọng người tài của anh, giúp tăng thêm vài vòng hào quang trên đầu anh. Chuyện này với anh chỉ có lợi chứ không có hại, người ta sẽ cảm thấy anh chiến thắng một cách quang minh chính đại, anh là con ông cháu cha có thực lực chứ không phải là do ô dù che chở. Anh không muốn có một địch thủ mạnh giao đấu với mình sao?
- Cô nhóc, đủ rồi. - Lục Địch Phi xua tay, cắn môi, trầm mặc hồi lâu rồi mới lên tiếng - Em đừng đề cao anh như thế, anh chẳng hề cao thượng. Anh