XtGem Forum catalog
Hoa Hồng Giấy

Hoa Hồng Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212150

Bình chọn: 7.5.00/10/1215 lượt.

uống từng ngụm nước nhỏ, vẻ mặt tươi cười:

- Đâu có, đâu có! Tôi còn chưa chúc mừng anh Lục đã tìm lại được tự do kìa!

- Chuyện này chẳng có gì đáng để chúc mừng. - Lục Địch Phi nhìn Bạch Nhạn như mẹ chồng nhìn nàng dâu.

Bạch Nhạn đặt chai nước xuống, lòng thấy hơi hoảng:

- Anh Lục, anh có cảm nghĩ gì về tôi?

Lục Địch Phi đang định trả lời thì Khang Kiếm đã bơi một vòng rồi trèo lên bờ. Anh ta cười, như muốn nói chuyện đó thì phải xét cho kỹ!

Buổi tối, mấy người họ không tới nhà ăn ăn cơm, nhân viên phục vụ bày mấy chiếc ghế dựa và một chiếc bàn ở ban công biệt thự, ăn đồ nướng, uống bia.

Thời tiết thật đẹp, sao trời lấp lánh, gió sông hiu hiu, dễ chịu vô cùng.

Đồ nướng có cả khoai lang và ngô khiến Tiểu Tây sướng rơn, ăn hết món này đến món khác, Bạch Nhạn lại chẳng đụng đũa. Tiểu Tây hỏi cô sao không ăn, cô cuộn mình trên ghế, hồn như treo ngược cành cây, nói là mệt quá.

Bia rót từng cốc, Khang Kiếm và Lục Địch Phi uống với nhau, tửu lượng của Tiểu Tây cũng khá. Khang Kiếm nướng cho Bạch Nhạn một đĩa thịt, chấm tương, cô nhận lấy, ý tứ ăn một miếng rồi quay đầu đi.

Hàng mi đen láy của Khang Kiếm thâm trầm như đêm đen.

Điện thoại vứt trên bàn réo chuông, Khang Kiếm cúi đầu xem, vội vàng đi xuống. Đi cả nửa tiếng đồng hồ. Lục Địch Phi nhìn Bạch Nhạn cười vẻ thấu hiểu, nói chuyện trên trời dưới bể, liếc mắt đưa tình với Tiểu Tây.

Bạch Nhạn dựa đầu vào lưng ghế, vẻ như đang nghĩ ngợi, cũng vẻ như đang ngủ.

- Tiểu Tây, em cầm vợt đi vớt xem có phải Khang Kiếm rớt xuống sông rồi không? - Mười lăm phút sau, Lục Địch Phi nói.

Tiểu Tây cười cười liếc Bạch Nhạn, loẹt quẹt lê dép xuống dưới lầu.

- Cạn ly nào! - Lục Địch Phi rót cho Bạch Nhạn một ly bia.

- Tôi không biết uống. - Bạch Nhạn uể oải xua tay.

- Có thể học. Cái gì mà chẳng phải học?

- Không muốn học. Cái gì cũng đáng phải học sao?

- Đương nhiên. Anh tuyệt đối là một thầy giáo giỏi. - Lục Địch Phi nở một nụ cười gian tà. Lần này đi chơi đảo Giang Tâm hoàn toàn là vì em. Đây là lần hẹn thứ hai của chúng ta, em có thể hỏi một câu. Lần sau muốn hỏi phải đợi tới nửa tháng, anh phải lên tỉnh học.

- Sao anh lại ly hôn? - Bạch Nhạn bỗng hỏi.

Lục Địch Phi nhún vai:

- Em xác định muốn bỏ qua cơ hội này?

Bạch Nhạn gật đầu.

- Bọn anh kết hôn vì lợi ích, bây giờ hai bên đều đã đạt được mục đích, không còn giá trị lợi dụng nữa, vì thế mới buông tay đi tìm khoảng trời riêng. - Lục Địch Phi nói cứ như không.

- Chẳng phải anh nói người làm chính trị không thể để chuyện nhà cửa lục đục, anh làm như vậy khác nào cản trở tiền đồ của mình.

Lục Địch Phi cười ha ha:

- Đảng không cho phép năm thê bảy thiếp, nhưng vẫn tôn trọng quyền tự do hôn nhân. Chỉ cần không ly hôn vì những lý do lăng nhăng, thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi.

- Ồ, anh Lục lại còn có thể lợi dụng cả kẽ hở đạo đức, thông minh đấy. - Bạch Nhạn ngồi thẳng dậy - Thì ra ly hôn lại đơn giản như vậy.

- Không thì em tưởng sao?

- Tôi tưởng là sự lựa chọn bất đắc dĩ. Kết hôn, là muốn gắn bó, nương tựa vào một người, sống lâu dài với nhau, xây dựng một gia đình, sinh một đứa con, có tình ruột rà máu mủ, không gì có thể chia tách. Sao anh lại đành lòng ly hôn nhỉ?

- Hả? - Đây là luận điệu gì vậy? Lục Địch Phi lắc đầu, hay là anh nghe nhầm? - Duyên phận đã hết thì chia tay thôi! Anh rất thẳng thắn, thích là thích, không thích là không thích. Không giống ai kia vì mấy cái mục đích không muốn người khác biết mà làm ra vẻ tình sâu nghĩa nặng.

- Không, anh chẳng hơn loại người đó ở điểm nào. Anh như vậy, nếu không phải kẻ nhu nhược, thì cũng là gã khốn kiếp.

Bạch Nhạn nửa cười nửa không, giọng lại rất nghiêm túc.

Lục Địch Phi mặt mũi đờ đẫn, không ngừng nuốt nước bọt:

- Nhóc à, em nói cụ thể hơn được không?

- Nói anh là kẻ nhu nhược, vì anh căn bản không có dũng khí làm một người chồng đạt tiêu chuẩn hay một người cha xứng đáng. Anh sợ bị gia đình trói chân, khiến anh mất đi cơ hội chơi bời, anh càng sợ phải gánh trách nhiệm, vì thế anh không dám lấy người anh thích, như thế anh có thể muốn đi thì đi, không chút áy náy. Nói anh là tên khốn kiếp, rõ ràng đã có vợ có con, nhưng anh vẫn chơi bời đàng điếm ở bên ngoài, tự cho mình là phong lưu, phóng khoáng. Nếu thật sự là cuộc hôn nhân vì lợi ích, vậy tại sao lại sinh con? Hai người đều trưởng thành rồi, phủi mông là đi, còn đứa trẻ thì sao? Nó không có quyền lựa chọn cha mẹ, nó có lỗi gì, gặp phải cha mẹ như các người, thực sự là điều bất hạnh? Có thể anh nói đứa trẻ sẽ không thiếu người yêu thương, vật chất đầy đủ, những thứ này có thể sánh với tình yêu thương của bố mẹ không? Anh Lục, anh có biết cái gì gọi là gia đình không? Là bờ vai anh dựa khi mệt mỏi, là ánh đèn khi anh trở về giữa đêm khuya, là câu nói động viên khi anh thất bại, là hình bóng đứn