
tới khách sạn Hoa Hưng chơi, đưa bạn bè tới hát hay ăn cơm đều được.
- Lúc xây khách sạn Hoa Hưng tôi có làm mấy căn hộ độc thân, đã trang trí sẵn, nếu cô có bạn muốn mua, tôi sẽ giảm giá cho. - Ông chủ Hoa lại nói thêm một câu.
Bạch Nhạn lịch sự cảm ơn.
Đóng cửa xong cô gọi điện cho Khang Kiếm, nói lại chuyện ông chủ Hoa vừa tới thăm. Khang Kiếm ừ một tiếng, hình như bên cạnh có rất nhiều người, anh chỉ nói mọt câu “anh biết rồi” bèn cúp máy.
Trời nóng, hoa quả không để được lâu. Cô mở chiếc thùng giấy, một thùng là nho Mỹ nhập khẩu, một thùng là xoài Đài Loan, quả nào quả nấy căng mọng không tì vết, giống hệt như tác phẩm nghệ thuật.
Trời ạ, chỗ hoa quả này mà chẳng đáng mấy đồng thì đồng Nhân dân tệ vẫn còn nhiều khả năng lên giá lắm. Bạch Nhạn nhếch môi.
Từ lâu, Khang Kiếm đã biết làm quan là một nghề nhiều nguy hiểm, cũng là một loại hình nghệ thuật trí tuệ.
Chức vụ càng cao, càng nguy hiểm. Đứng trước kỷ cương pháp luật, anh tự nhiên bị ràng buộc, bắt buộc phải loại trừ triệt để tâm lý ăn may, ngay cả dính chút xíu cũng đừng hy vọng. Nếu không, sơ sẩy dù nhỏ tới mức nào cũng đều có thể dẫn tới họa ngập đầu. Những kẻ tung hô nịnh hót trước quyền lực, những người tìm trăm phương ngàn kế để lấy lòng hay hối lộ chẳng khác gì ruồi nhặng, xua mãi chẳng đi, dù xuất phát từ mục đích nào, thì xét về lý thuyết, bọn họ đều có thể là sát thủ vô hình muốn lấy mạng anh.
Nhưng nói đi phải nói lại, nếu anh thật sự muốn tự cho mình là thanh cao, chuyện gì cũng vạch rõ khoảng cách với mọi người, luôn mồm tỏ ra thanh liêm trong sạch, vậy thì lại không có lợi cho sự nghiệp. Giống như các vị hoàng đế thời cổ đại, giữa đám bá quan văn võ trong triều, ông ta cần trung thần cống hiến cho quốc gia, cũng cần tiểu nhân giúp ông ta khống chế chặt chẽ chính quyền trung ương. Nếu chỉ dùng trung thần, hoặc chỉ dùng tiểu nhân, đều không có lợi cho sự phát triển đất nước. Vạn vật trên thế gian có vuông có tròn mới trở nên đẹp đẽ.
Đến đây lại xuất hiện câu hỏi khó, vừa muốn đi bên sông lại không muốn ướt chân, phải làm sao đây?
Lúc này, phải trông vào năng lực lãnh đạo và khả năng thiên biến vạn hóa của một người.
Lúc mới đến Tân Giang, Khang Kiếm không phụ trách xây dựng thành phố mà theo sau Thường vụ Thành ủy để nắm bắt tình hình. Thường vụ Thành ủy cũng giống ông Tùng Trọng Sơn, đều là những tay giang hồ lão luyện trên quan trường. Những việc thấy rõ lợi ích thì ôm vào người, mà những việc vừa đắc tội người khác vừa nan giải thì giao cho Khang Kiếm.
Trong mấy thành phố trực thuộc tỉnh này, Tân Giang được coi như thành phố lớn đứng đầu về nguồn thu ngân sách, đã bước sang tháng Tám nhưng doanh thu tài chính vẫn không thể tăng lên được. Ông Tùng Trọng Sơn muốn ghi thành tích, đứng trước mặt bí thư Tỉnh ủy vỗ ngực nói, năm nay Tân Giang nhất định sẽ có hai mươi doanh nghiệp tư nhân đóng thuế thu nhập doanh nghiệp đạt hơn 50 triệu nhân dân tệ.
Để đạt mục tiêu này, ông ta vừa mở cuộc họp động viên, vừa chia thành từng nhóm đến các doanh nhiệp giục nộp thuế, nhưng hiệu quả rất thấp. Khang Kiếm tới mấy doanh nghiệp điều tra, đã nắm rõ tình hình.
Anh nói với ông Tùng Trọng Sơn, sở dĩ thuế thu nhập của các doanh nghiệp không tăng lên được, là vì mỗi doanh nghiệp đều đang thăm dò, sợ ai đi trước sẽ gây áp lực cho các doanh nghiệp khác, việc này cần có một người dẫn đầu.
Ông Tùng Trọng Sơn nói, vậy làm thế nào?
Khang Kiếm mỉm cười bình thản.
Tối ngày hôm sau, Ủy ban nhân dân thành phố mở mấy bàn tiệc ở nhà khách Thành ủy, tham dự có đầy đủ ban bệ của chính quyền thành phố, còn có giám đốc của các doanh nghiệp lớn ở Tân Giang với mức vốn lên đến hàng trăm triệu nhân dân tệ.
Mấy vị giám đốc đều ăn mặc lộng lẫy, nam giới phần lớn đều cắt hoặc nhuộm tóc, quần áo là lượt, ăn mặc hết sức chỉn chu. Mấy vị lãnh đạo đương nhiên lại càng đường bệ. Trong đám này, lại xuất hiện một bóng dáng trẻ trung mặc sơ mi, quần bò, dĩ nhiên đã trở thành tiêu điểm của mọi người.
Mới đầu, mấy ông bà chủ cứ tưởng là thư ký của ban ngành nào đó, sau khi nghe ông Tùng Trọng Sơn giới thiệu mới giật mình kinh ngạc, chàng thanh niên đó xuất thân danh giá, tuổi còn trẻ đã giữ chức trợ lý thị trưởng, sau này còn khá nữa.
Ông Tùng Trọng Sơn nói, tối nay không bàn chuyện công việc, chỉ tiến hành giao lưu, cảm ơn các vị giám đốc đã cống hiến cho Tân Giang.
Khang Kiếm là người cuối cùng kính rượu các vị giám đốc.
- Khang Kiếm mới đến Tân Giang, mong các vị chỉ giáo thêm.
Nói xong, anh nhanh nhẹn cạn ly kính trước.
Trước tác phong thân mật của Khang Kiếm, mấy vị giám đốc lập tức có cái nhìn khác.
Rượu quá ba tuần, một người đàn ông trung niên béo lùn nâng ly rượu tới trước mặt Khang Kiếm:
- Trợ lý Khang, tập đoàn Hoa Hưng chúng tôi hưởng ứng lời kêu gọi của anh, ủng hộ công việc của anh, tám giờ sáng mai tôi cho kế toán mang chi phiếu đến Cục thuế,