80s toys - Atari. I still have
Hoa Hồng Giấy

Hoa Hồng Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212285

Bình chọn: 8.5.00/10/1228 lượt.

của Bạch Nhạn, dần dà tiếp cận cô, từ đó nắm được nhược điểm của anh.

Đúng là cực kỳ sai lầm, Khang Kiếm cười khẩy.

- Còn có thể thế nào nữa? Anh Khang đúng là may mắn, phu nhân rất xinh
đẹp, trẻ trung, biết đối nhân xử thế, lúc cười lại còn có hai cái lúm
đồng tiền rất duyên nữa.

Hoa Hưng quả thật có chút ngưỡng mộ, vợ sếp Khang trông cũng trạc tuổi con gái ông ta, nhưng xinh đẹp hơn nhiều!

Mặt Khang Kiếm càng tái, giọng nghiêm nghị:

- Sau này có việc gì thì gọi điện nói rõ với thư ký Giản, hoặc là đến văn phòng của tôi, đừng có công tư bất phân. Vợ tôi không thích tôi bàn
công việc ở nhà.

Hoa Hưng gãi đầu, cũng không tức giận:

- Đúng thế, đúng thế, vợ chồng son chàng chàng thiếp thiếp, sao có thể để công việc làm cho mất hứng chứ?

- Ông còn chuyện gì nữa không? - Khang Kiếm đứng dậy, đây là động tác đuổi khách.

- Lần trước có người họ hàng chỗ anh đến xem căn hộ, bây giờ đã lắp đặt
xong xuôi, chính thức cho thuê. Đây là chìa khóa, nhờ anh Khang chuyển
cho người họ hàng của anh, nếu cô ấy thích thì mời cô ấy đến bộ phận
kinh doanh làm thủ tục. Tôi có chuyện muốn nhờ anh Khang, tôi mua chiếc
xe cho bà xã, bà ấy chê màu không đẹp. Anh Khang quen biết nhiều, xem ai thích không? Tôi muốn bán trao tay.

Hoa Hưng rút trong ví ra một chùm chìa khóa, đặt trên bàn Khang Kiếm. Đây mới là mục đích thật sự của ông ta hôm nay.

Khang Kiếm khẽ nhắm mắt:

- Tôi sẽ để ý.

Trong lời nói còn có ý khác.

- Anh Khang, nghe nói việc cải tạo thành cũ sắp bắt đầu gọi thầu bên
ngoài, tập đoàn Hoa Hưng của chúng tôi có thể tham gia không?

- Đương nhiên, các ông có thế mạnh về xây dựng như vậy, hoàn toàn có thể dự thầu.

Những gì cần nói, cần nhắc đến, đều đã xong xuôi.

Hoa Hưng cười khùng khục chắp tay với Khang Kiếm.

- Được rồi, vậy anh Khang làm việc đi, tôi không quấy rầy nữa. Cáo từ.

Hoa Hưng vốn lùn, lại khom lưng, người lại béo, lăn ra ngoài như Võ Đại Lang[6'>.

[6'> Võ Đại Lang: nhân vật trong tiểu thuyết Kim Bình Mai, chồng Phan Kim Liên.

Khang Kiếm tiễn ông ta ra đến tận cửa, sau đó quay người vào.

Anh ngồi trên ghế, dịch giấy tờ sang một bên, cầm chùm chìa khóa, lông mày
nhíu lại. Một lúc sau, anh đứng dậy, đi ra khép cửa, bước tới cửa sổ,
rút điện thoại ra bấm nhanh mấy con số.

- Đồng Đồng, em có ở trường không?

- Em không ở trường thì còn ở đâu? Sao bì được với anh, lên trời xuống
đất, xuất thần nhập quỷ. - Giọng Y Đồng Đồng rất bình tĩnh, trong sự
bình tĩnh ấy ẩn chứa một vẻ oán trách. Cuối tuần vừa rồi gọi cho anh
mười mấy cú điện thoại, anh mới nghe một cú, lại còn đang ở đảo Giang
Tâm.

Khang Kiếm nhún vai:

- Chiều mai có tiết không?

- Có một tiết. Có chuyện gì không?

- Ừ, anh muốn gặp em.

- Anh có thể sao? Anh không về với vợ hiền của anh à? - Y Đồng Đồng chua chát hỏi.

- Mấy giờ em đi được? Năm giờ được không?

- Sếp Khang quyết định rồi, ai dám nói không được.

- Vẫn đến quán cà phê đó.

- Vâng - Câu này, Y Đồng Đồng kéo dài giọng, nghe dịu dàng như nước, mềm mượt, xa xăm.

Chập tối, Khang Kiếm về nhà.

Giản Đơn giờ là thư ký kiêm tài xế của anh, xe chạy thẳng tới dưới sân khu
nhà anh ở. Anh đứng ở đầu cầu thang, ngước nhìn cánh cửa sổ tầng nhà
mình, đèn phòng ăn đang sáng, Bạch Nhạn đã về trước rồi.

Anh không lên lầu ngay mà quay người chầm chậm dạo một vòng quanh con đường mòn lát đá trong tiểu khu.

Trời không có gió, hoàng hôn yên lặng, con đường rợp bóng cây vắng vẻ, những thân cây to xù xì thô ráp hai bên đường trầm mặc, mặt hồ nhỏ trồng đầy
hoa sen không một gợn sóng, nhưng lòng anh lại dậy sóng, cuồn cuộn không ngừng.

Sau khi gọi điện thoại cho Y Đồng Đồng, Khang Kiếm không thể nào bình tĩnh.

Sau khi chia tay với Y Đồng Đồng, hai người mất liên lạc với nhau. Nhưng
trong thời gian làm việc ở Tân Giang chưa đến nửa năm, anh lại gặp cô.
Cô bỏ công việc phóng viên ở tòa soạn, đến trường Nhất Trung Tân Giang
làm giáo viên Mỹ thuật.

Mỹ thuật là chuyên ngành của cô, công việc nhanh chóng khởi sắc.

Tân Giang không giống như trên tỉnh, không có nhiều người biết họ. Anh mời
cô ăn cơm, quán nhỏ ở ngoại thành. Y Đồng Đồng ăn một lát rồi bật khóc,
cô nói cô thật lòng rất yêu anh, dù cố gắng đến mấy cô cũng không thể
quên anh, bị nỗi nhớ nhung dày vò, bất đắc dĩ đuổi theo tới Tân Giang.
Cô biết cô hổ thẹn với anh, khiến anh bị liên lụy. Cô không hy vọng anh
tha thứ, khẩn cầu anh có thể cho cô một cơ hội, hai người bắt đầu lại từ đầu.

Anh nghe, cũng không quá cảm động, nói đùa:

- Nếu anh không
phải là con trai của Khang Vân Lâm, không phải trợ lý thị trưởng của
thành phố Tân Giang, em có đuổi theo tới đây không?

Lúc ấy sắc mặt Y
Đồng Đồng hoàn toàn thay đổi, lệ rơi đầm đìa như hạt châu, chẳng nói
chẳng rằng, chỉ uống rượu, tận đến khi ngã gục.<