
trước tiên nộp một trăm triệu.
Nói xong, ông ta gọi điện thoại cho kế toán ngay trước mặt Khang Kiếm.
Người đàn ông béo lùn đó chính là Hoa Hưng, dưới trướng tập đoàn Hoa Hưng có khách sạn Hoa Hưng, công ty khai thác bất động sản Hoa Hưng, ngoài ra còn có thêm hai công ty quảng cáo.
Ngày hôm sau, 50 triệu tiền thuế của tập đoàn Hoa Hưng đã vào tài khoản của Cục thuế. Sau đó, các doanh nghiệp khác cũng lục tục nộp thuế vào tài khoản.
Khang Kiếm đã quen Hoa Hưng trong hoàn cảnh đó.
Trong lòng Khang Kiếm cực kỳ coi thường Hoa Hưng: tốt nghiệp cấp hai, không thèm thi vào cấp ba, lăn lộn ngoài xã hội được hai năm thì gia đình chạy chọt nhét vào làm lính lái xe, khi phục viên trở về liền chạy xe đường dài với một con buôn. Núp bóng gia đình, vận chuyển hàng cấm, liều mạng vượt trạm kiểm soát, vì thế mà nổi danh, cũng vì thế mà quen với bà vợ hiện giờ. Vợ ông ta không phải là mĩ nữ, nhưng lại mang vận may đến cho ông ta. Ông ta khởi nghiệp từ bất động sản chính là nhờ vay tiền ở ngân hàng mà ông cậu của vợ làm giám đốc. Hoa Hưng làm ăn cũng to gan lớn mật như khi chạy xe buôn lậu, chỉ mấy năm đã có được gia sản hàng trăm triệu. Chỉ tiếc là sự ngỗ ngược của ông ta có hạn, chưa tới bốn mươi tuổi đã sắp thành một đám tro tàn vì ăn chơi trác táng, người chẳng còn chút đường nét nào, giống như một đống bột nhão lúc nào cũng có thể chảy xệ xuống.
Trong phòng làm việc của ông ta treo một bức ảnh ghép bằng máy tính, đầu là của ông ta, thân người là của Arnold Schwarzenegger, cơ bắp cuồn cuộn nhấp nhô như ngọn núi, những mạch máu nổi trên da cuồng nộ nhảy nhót.
Mặc dù không coi trọng Hoa Hưng, nhưng Khang Kiếm không để lộ ra mặt.
Hoa Hưng là loại người rất nghĩa khí, rất biết chừng mực, biết tiến biết lui.
Có một lần Khang Kiếm sốt rất cao, buộc phải vào bệnh viện truyền nước, vừa mới nằm chưa ấm chỗ, trước giường đã bắt đầu tấp nập người thăm viếng, y tá ngăn không nổi. Khang Kiếm rất bực. Hoa Hưng không nằm trong đám người này. Nhưng khi Khang Kiếm truyền nước xong, quay về nhà khách Thành ủy, đầu bếp của khách sạn Hoa Hưng đã bày sẵn canh gà, cháo ngũ cốc thơm nức, rau dưa trên bàn.
Dịp lễ tết, thềm nhà Khang Kiếm gần như bị những người đến thăm giẫm nát, kết quả đương nhiên là Khang Kiếm đuổi ra khỏi cửa, những lúc này Hoa Hưng cũng không lộ mặt. Ông ta luôn nói, không thể làm vướng chân trợ lý Khang, ủng hộ công việc của anh Khang còn tốt hơn việc tặng quà.
Còn lúc bình thường, ông ta lại là khách quý của nhà Khang Kiếm, ăn cơm, uống trà, tặng mấy món quà nhỏ, quà hơi đắt tiền một chút, Khang Kiếm sẽ trả lại.
Đôi khi Khang Kiếm sẽ chiếu cố ông ta ở một mức độ nào đó.
Khi Khang Kiếm được giao quản lý xây dựng thành phố, mỗi tấm biển quảng cáo ngoài trời ở khu vực hay địa điểm quan trọng nào cũng đều phải qua anh phê duyệt. Anh duyệt cho Hoa Hưng vị trí quảng cáo tốt nhất ở trung tâm thành phố, còn giới thiệu cho ông ta những khách hàng có thực lực.
Chiếu cố nhiều, Hoa Hưng muốn báo đáp, Khang Kiếm không chấp nhận. Dần
dần, Hoa Hưng cảm thấy mình nợ Khang Kiếm rất nhiều, hồi đầu ông ta cho
rằng Khang Kiếm còn trẻ, có thể dễ dàng lợi dụng, bây giờ lại bị Khang
Kiếm câu cho lên không được, xuống không xong.
Có lúc ông ta không khỏi băn khoăn, cái tay Khang Kiếm này đối với mình tốt như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Bây giờ ông ta dường như đã có câu trả lời. Đàn ông mà, hẳn là chuyện đó rồi, anh hùng khó qua ải mĩ nhân!
Hoa Hưng mỉm cười đi vào văn phòng của Khang Kiếm, Giản Đơn đang báo cáo
công việc với anh, thấy Hoa Hưng đi vào vội rót trà mời ông ta ngồi.
Đối với người bên cạnh Khang Kiếm, Hoa Hưng cũng quan tâm nhiệt tình như đối với người nhà.
- Ông Hoa, ông ngồi trước đi, tôi đi lấy tài liệu. - Giản Đơn chào hỏi một câu rồi ra ngoài.
Khang Kiếm không giống như ngày thường đùa với Hoa Hưng mấy câu, sau đó hỏi
ông ta có việc gì. Văn phòng công quyền kiểu này, dân thường đâu có được lai vãng, ngoài kia có bao con mắt đang rập rình đấy!
Hôm nay, lông mày Khang Kiếm xoăn tít lại, ánh mắt lạnh lùng.
Hoa Hưng ngồi xuống:
- Thị trưởng Lâm vời tôi đến, nói là tháng sau toàn tỉnh sẽ mở một cuộc
hội nghị bảo vệ môi trường ở Tân Giang, khách sạn Hoa Hưng cũng là một
trong những nơi tiếp đãi, bảo tôi chuẩn bị cho tốt. Bàn bạc xong xuôi,
tôi tới đây báo với anh Khang.
- Ờ. - Khang Kiếm liếc đống giấy tờ trên bàn - Vậy đã báo cáo với các thị trưởng khác chưa?
Hoa Hưng cười ha ha, đương nhiên nghe ra được giọng Khang Kiếm không vui, vội tự kiểm điểm:
- Anh Khang, hôm trước tôi mạo muội tới nhà chúc mừng, đáng lẽ tôi không nên bỏ lỡ ngày vui của anh, ai dè anh không có nhà.
- Chỉ vậy thôi?
Khang Kiếm nhướn mày liếc ông ta, tay Hoa Hưng này không phải là đến nhà chúc mừng, hắn ta cố ý tới gặp Bạch Nhạn. Người này đã thành tinh, đầu tiên
là để đi lại làm quen, sau đó sẽ tìm tới bệnh viện