
g ở phía xa khi anh thuận buồm xuôi gió…
Giọng Bạch Nhạn bỗng nghẹn lại, mắt đỏ hoe, cô nâng cốc lên để che giấu, quên mất đó là bia, bất giác lộ ra vẻ đau khổ.
Lục Địch Phi không cười, ngây ra nhìn Bạch Nhạn chằm chằm, như thể lần đầu tiên biết cô.
- Là vì từ nhỏ em đã không có cha, nên mới suy nghĩ được như vậy ư? Thực ra khi nghĩ tới con gái, lòng anh cũng rất đau đớn.
- Trái tim anh là tim chất lượng cao, khả năng phục hồi rất mạnh. - Bạch Nhạn nuốt ngụm bia vào bụng, mỉa mai nói.
- Cô nhóc, đừng lấy nhân sinh quan của em để nhìn nhận người khác, mỗi ngừơi đều có những điều bất đắc dĩ. Có phải vì thế mà em năm lần bảy lượt tha thứ cho Khang Kiếm, thực ra trong lòng em đã sớm biết hết mọi chuyện hay không?
Bạch Nhạn lại rúc cả người vào trong ghế:
- Hôn nhân được ví như một con thuyền, tôi và anh ấy là hai kẻ cùng hội cùng thuyền, nếu chỉ vì con thuyền va phải đá ngầm, hay do anh ấy mắc sai lầm khiến thuyền mất phương hướng mà tôi lại bỏ thuyền đi sao? Làm chuyện gì cũng có thể à uôm, duy chỉ trong cuộc sống vợ chồng là không thể. Làm người ai cũng có những lúc phạm sai lầm, cũng có quá khứ, có những lúc u mê, tôi sẽ giúp anh ấy, sẽ chờ đợi, sẽ cố gắng và không dễ dàng bỏ cuộc. Ai dám chắc rằng, nếu chia tay, cuộc hôn nhân tiếp theo sẽ là mối lương duyên?
- Nếu cậu ta không xứng đáng?
- Tôi sẽ khiến anh ấy vì tôi mà trở nên xứng đáng.
- Nếu cậu ta thực sự là một thanh gỗ mục, hoặc giả là cuộc hôn nhân có ý đồ khác?
Bạch Nhạn mỉm cười:
- Mắt tôi không phải dùng để thở, tôi tin vào mắt mình. - Rồi giọng cô lại tỏ vẻ bất lực - Tôi sẽ cho người tôi để ý mười cơ hội, nếu cơ hội hết rồi… tôi sẽ thừa nhận đó là số mệnh của mình.
Rất lâu sau, Lục Địch Phi vẫn không nói gì, chỉ thở dài.
- Biết không cô nhóc? Em mới từng này tuổi, không nên nói ra những lời dâu bể từng trải như vậy. Em làm anh thấy đau lòng rồi đấy. Đáng tiếc những gì phải đến vẫn cứ sẽ đến, em… đến lúc đó em nhất định phải sống tốt. - Anh ta lắc đầu, nâng cốc lên uống ừng ực, bỗng hạ giọng nói - Có những người vẫn không nên kỳ vọng quá nhiều. Cô nhóc, em là em, Khang Kiếm là Khang Kiếm, cuộc chiến âm thầm giữa anh và Khang Kiếm sẽ không vì em mà trở nên nhẹ nhàng hơn, anh vốn định chiêu mộ em làm nội gián cho anh, ha ha, bây giờ thất bại rồi. Gần đây Khang Kiếm qua lại rất thân thiết với một ông chủ họ Hoa, nếu ông ta đến nhà em, em chú ý một chút, chưa biết chừng những điều đó sau này sẽ có lúc dùng đến.
- Ví dụ như nói cho anh nghe?
- Bây giờ anh không còn nghĩ như vậy nữa. Nào, cô nhóc, cạn ly vì sự thất bại của chúng ta.
Lục Địch Phi nâng ly bia, Bạch Nhạn khẽ mím môi, ngả người trên ghế hóng gió.
Nghe tiếng sóng nước miên man, thỉnh thoảng có tiếng chim đập cánh bay qua, có lẽ vì đã lâu không đắm mình trong thiên nhiên như thế này, bất giác cô nhắm mắt lại.
Lúc Khang Kiếm đi lên, cô đã ngủ thiếp đi.
Lục Địch Phi ở lại cùng Tiểu Tây uống rượu ngắm trăng, anh bế Bạch Nhạn xuống, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, váy cô dúm lại, anh cẩn thận vuốt phẳng. Dưới ánh đèn, anh bỗng nhìn thấy giữa phần mông và đùi của Bạch Nhạn có hai vết sẹo mờ, giống như hai đóa hoa.
Anh nhíu mày, vặn sáng ngọn đèn trước giường để xem cho rõ,
Bạch Nhạn tỉnh lại.
- Anh… thấy rồi? - Mặt cô đỏ tía tai.
- Chuyện gì vậy, lúc đó bị thương nặng lắm sao? - Anh nhẹ vuốt hai vết sẹo, không nghĩ rằng động tác này thân mật đến chừng nào.
Bạch Nhạn kéo tấm chăn mỏng đắp lên người:
- Sếp à, anh có biết nhóm bếp lò không?
Anh lắc đầu.
- Mùa hè, nấu cơm trong nhà nóng quá, em xách bếp lò ra ngoài sân. Vừa nấu cơm, vừa phải xào rau, chỉ có thể làm từng việc một. Em vừa nấu cơm xong, dịch nồi cơm sang một bên, đặt chảo rau lên, cho dầu vào, phát hiện ra là phải thay than. Em cẩn thận bê chảo dầu ra, gắp viên than cũ để sang một bên, thay viên than mới vào trong bếp. Luôn miệng nhắc mình là phải cẩn thận chảo dầu, không đề phòng muội than dưới chân trơn trượt, chảo dầu bắn ra, mông em ngã xuống đúng viên than hồng vừa gắp ra, lúc đó còn ngửi thấy cả mùi thịt nướng, nên mới có hai vết sẹo này. Hi hi, tốt quá còn gì, sau này nếu em chạy mất, sếp muốn tìm người thì đây sẽ là manh mối quan trọng. Sếp à, anh… sao thế?
Gương mặt điển trai của Khang Kiếm tái xanh, môi mím chặt, bàn tay đặt trên người cô khẽ run lên.
- Đau lắm không? - Anh hỏi với vẻ xót xa.
Cô chép miệng ngáp một cái:
- Chắc chắn là đau chứ, nhưng đã qua rồi.
- Những chuyện như thế này có nhiều không?
- Không nhớ rõ lắm, à, có một lần đi lấy nước nóng, không biết sao phích nước lại nổ, nguyên một phích nức nóng đổ ụp từ trên xuống dưới, cũng may là mặc quần bò, da rộp lên mấy cái mụn nước, vỡ ra là khỏi. Hồi nhỏ ai mà chẳng gặp mấy chuyện nguy hiểm như vậy, bà ngoại em bảo, trẻ con phải sứt sát tí chút, không thì không lớn được.